Phó Thuấn quay lại, thấy Tống Địch quấn khăn đang đứng sau lưng anh, ánh mắt cô đang nhìn thẳng vào anh.
Phó Thuấn nhanh chóng đưa tay lên ôm lấy cô.
Người phụ nữ bình tĩnh, cười nói: “Là bạn trai cô thì sao? Anh ấy vẫn chưa kết hôn nhỉ?”
Tống Địch ngẩn người trong giây lát.
Phó Thuấn cũng ngạc nhiên, không ngờ người phụ nữ này lớn mật như vậy.
“Xin hãy tự trọng…”
“Xin hãy tự trọng…”
Hai giọng nói đồng thanh vang lên, người phụ nữ cũng kinh ngạc.
Phó Thuấn cười nhạt, sờ đầu Tống Địch: “Về nhà thôi.”
Bước ra ngoài, Phó Thuấn cuối cùng cũng được cô ta giải thoát.
Tống Địch vừa tức giận vừa buồn bực.
Người phụ nữ đó, dáng người tốt như vậy… Đứng cùng nhau thật đúng là…
Ui… Trời ạ! Phát điên mất! Nghĩ như vậy, cô nhanh chân lao thẳng về nhà.
Phó Thuấn rốt cuộc người cao chân dài, hai bước đã theo kịp, anh kèm bả vai cô lại: “Không phải ban nãy còn rất ăn ý với anh sao?”
Tống Địch lắc đầu, tránh tay anh, đi về phía trước.
“Nói chuyện đi.” Phó Thuấn kéo bả vai cô, lại không dám dùng sức quá mạnh.
Anh không thích mình mất bình tĩnh càng không thích cảm giác cô đột nhiên im lặng, cảm xúc hai bên quá nhiều mà không cùng giải thoát ra sẽ lãng phí rất nhiều thời gian giao tiếp.
Tống Địch vẫn không nói.
Cô không biết phải nói thế nào, cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Phó Thuấn thở ra một ngụm khí nóng, nhanh chóng tiến lên, chặn Tống Địch lại.
“Anh làm gì vậy, về nhà đi!” Tống Địch khẽ nói một câu.
Phó Thuấn đưa cho cô chiếc túi thể dục trong tay: “Cầm lấy.”
Tống Địch vô thức nhận lấy, không biết anh có ý gì.
Phó Thuấn khom lưng, đem cô cùng với chiếc túi ôm ngang lên: “Ôm cổ anh.”
Tống Địch sững người, bị anh ôm cao như vậy, mặc dù ở nhà ôm cũng không sao, nhưng đang ở bên ngoài đấy! Mặt cô nhanh chóng đỏ bừng.
May thay lúc này đang là ban đêm, nếu không chắc cô điên mất.
Tống Địch vội vàng vùi mặt vào ngực anh, cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Phó Thuấn vừa mới tập thể dục xong, tim đập vốn đã rất nhanh, Tống Địch nghe vào tai, không hiểu vì sao giống như đánh trống, cảm giác vừa có tiết tấu vừa có lực.
Toàn bộ quá trình anh đều ôm cô về nhà như vậy.
Vừa vào cửa, Phó Thuấn đã đặt cô lên sô pha, anh đánh Tống Địch.
“Sao anh lại đánh em? Anh nên đến gặp ai đó đi.”
“Ai bảo anh không có việc gì lớn lên lại cao ráo đẹp trai như vậy? Em khó chịu nga!” Tống Địch nhíu mày đẩy anh: “Thối chết đi được, mau đi tắm rửa đi.”
“Em còn phải bổ sung thêm một câu, anh còn có tiền nữa.” Phó Thuấn hôn nhẹ lên trán cô.
“Đúng là tự luyến!” Tống Địch ngoảnh mặt đi.
Phó Thuấn ôm chặt lấy cô: “Sao anh lại không ngửi thấy gì nhỉ?” Anh hôn lên môi cô, đặc biệt thân mật đè cô xuống.
Tống Địch ngẩng đầu đáp lại anh, cũng không còn cảm thấy anh có mùi mồ hôi nữa.
Hôm nay Phó Thuấn trông có hơi phóng đãng, tay vô tình chạm vào nơi không nên chạm.
Đương nhiên, Tống Địch cũng không nhận ra, cô nhắm chặt mắt và hôn anh một cách cẩn thận.
Phó Thuấn bị phân tâm, anh dùng tay cảm nhận từng đột cảm xúc truyền đến xúc giác:
Chú bé thỏ trắng của cô hơi lớn.
Phó Thuấn là một người đàn ông tương đối chính trực, nhưng không hiểu sao hiện giờ khuôn mặt lại như bị lửa đốt.
Chậc, chuyện gì đang xảy ra?
Anh vội vàng di chuyển tay ra sau lưng, xoa lưng cô, rồi đè cô vào lòng.
Hai người triền miên hôn nhau nửa ngày, mới lưu luyến buông nhau ra.
Tống Địch hạ khẽ hỏi: “Anh làm sao vậy, em càng ngày càng thấy sợ anh.”
Phó Thuấn hỏi ngược lại: “Trong lúc anh đến phòng tập gym, em ở nhà làm gì? Lên mạng tra thông tin về anh?”
Tống Địch nói: “Em chỉ nhớ anh, em cũng không muốn biết… Kết quả.” Cô càng buồn bực hơn.
“Có phải cảm thấy anh ưu tú như vậy, luôn sợ có người cướp anh đi không?”
Phó Thuấn đoán trung tâm tư cô, Tống Địch gật gật đầu “Ừ.”
“Vậy còn không mau ôm chặt anh?” Phó Thuấn nói, đem vòng tay cô đặt lên eo mình: “Ban nãy em khi ở nhà một mình đã nghĩ gì vậy?”
Phó Thuấn hỏi xong, anh cảm thấy gần đây anh đã trở nên chu đáo và hiểu chuyện hơn.
Nếu là vào nửa năm trước, phỏng đoán anh chỉ thấy phụ nữ thật phiền phức, nói thì không rõ ràng vấn đề, càng không tìm được giải pháp.
Ai bảo bé thỏ trắng trước mặt này, mỗi lần lời không hợp thì sẽ khóc, buộc anh không hỏi rõ ràng không được.
“Không biết. Nghĩ bừa thôi.” Tống Địch đẩy anh ra: “Anh đi tắm đi, em không sao.”
Phó Thuấn nhìn cô: “Anh đã nói rồi, mặc dù anh không thể đoán được em đang nghĩ gì, nhưng anh có thể hiểu được nghĩa đen của em, nếu em nói không sao, vậy thì nhất định phải hiểu rằng em có sao.”
“Sao tự nhiên anh lại nghiêm túc như vậy! Có cảm giác như anh đang nói chuyện với cấp dưới của anh vậy.” Tống Địch tức giận.
“Anh không muốn em có chuyện giấu một mình trong lòng. Anh sẽ lo lắng.” Phó Thuấn hôn cô: “Thật sự không sao chứ?”
Tống Địch gật gật đầu: “Không sao đâu.”
Phó Thuấn dùng sức xoa xoa bả vai cô: “Vậy anh đi tắm rửa đây.” Phó Thuấn cầm gối vuông trên sô pha nhét vào lòng cô làm vật thay thế anh: “Cùng anh xem phim nhé?”
“Ồ, xem phim gì?”
Tống Địch thấy anh đứng dậy bắt đầu cởi quần áo, vai rộng chân dài, nhìn thế nào cũng thích… chẳng trách người phụ nữ phòng tập thể dục nhìn chằm chằm anh như vậy!
“Lát nữa chọn đi.” Phó Thuấn vặn vẹo cổ, cầm quần áo đi vào phòng tắm.
Tống Địch ôm gối, nhìn chằm chằm vào đèn sàn cột nhỏ màu trắng gốm bên cạnh sô pha, vô thức đi tới điều chỉnh độ sáng qua lại.
Suốt buổi tối, cả hai âu yếm nhau trên ghế sô pha và đọc tiểu sử của Churchill.
Cuối cùng, Tống Địch nhìn thẳng rồi ngáp dài, Phó Thuấn ôm cô vào phòng ngủ thứ hai, đắp chăn.
Anh nhìn chằm chằm khuôn mặt của bé thỏ trắng, hôn hít hôn hít.
Quay trở lại phòng khách, anh tiếp tục nhìn nửa tiếng nữa mới đến mười một giờ, anh thở một hơi dài, đột nhiên cảm thấy rằng tình yêu này – chắc có lẽ sẽ phải đi một chặng đường dài.
Đúng như dự đoán, có điều gì đó đã xảy ra trong khoảng thời gian Phó Thuấn ở nước ngoài.
Vì bạn bè của anh tạm thời có kế khoạch phải đến Bắc Mỹ gấp, nên anh đành tới Stuttgart, Đức trước một tuần, và sau đó đến Las Vegas để xem triển lãm.
Và sự việc của Tống Địch là như thế này.
Hôm đó cô được nghỉ ngơi, cả ngày ở nhà, sau khi dì giúp việc đến thì hai người họ trò chuyện với nhau.
Bằng cách nào đó, dì giúp việc nói về cái “người giàu có” mà cô đang ở cùng.
Tống Địch cười hỏi thế nào, dì giúp việc liền chỉ vào chiếc sô pha phòng khách trong nhà nói: “Nhìn đồ vật bình thường như ghế sô pha vậy thôi, nhưng đều phải mất vài trăm triệu.”
Lúc đó, vẻ mặt của Tống Địch đã thay đổi.
Đêm đó, tuy cô đã nghe Phó Thuấn nói rằng nhà anh có rất nhiều tiền,
nhưng miêu tả bằng ngôn ngữ và kiểu kích thích bằng thực thể thế này là hoàn toàn khác nhau.
“Ghế sô pha này? Trăm ngàn?” Tống Địch trong tay vẫn ôm gối, góc gối vẫn còn bị cô túm thành một cục, cô không dám tin hỏi: “Thật sao?”
“Lần trước tôi ở một biệt thự của của chủ cũ, bà chủ đã nhắc nhở tôi, giống hệt như bộ này.” Dì giúp việc phỏng chừng ngại kích thích còn chưa đủ lớn, một bên vừa dọn dẹp, vừa chỉ vào gối ôm trong tay Tống Địch: “Cái gối ôm nhỏ này, phỏng chừng phải một hai ngàn.”
“…”
Tống Địch thiếu chút nữa ném cái gối ra ngoài, cảm giác có vẻ trước đây cô chưa từng thấy thế giới thật sự, cô cười ha hả, dùng sức lau mạnh chiếc sừng vừa mới bóp.
Tống Địch cười cổ quái, hỏi dì giúp việc: “Vậy dì có biết, cái gì đáng giá nhất ở đây không?” Dì giúp việc nhìn lướt qua từ trên xuống dưới, tưởng rằng Tống Địch đang nói đùa với mình, liền đi tới đại sảnh chỉ vào bức tranh sơn dầu: “Bức tranh đó, nếu là thật, thì sẽ rất đáng giá… Vì vậy, tóm lại tôi không bao giờ dám động vào bức tranh đó, nếu có vấn đề gì, thì thật không đủ khả năng đền được.”
Tống Địch nhìn chằm chằm vào bức tranh sơn dầu đường nét khó hiểu, cô nhấc điện thoại đặt trên ghế sô pha lên chụp ảnh, sau đó lại chụp tấm vải rách với đường cắt thẳng.
Khi cô bật máy tính lên chuẩn bị nhận dạng trên Google, thì đột nhiên nghe giọng nói của dì giúp việc vang lên trong phòng khách: “Thảm này không phải từ Ba Tư đến thì cũng là bên Thổ Nhĩ Kỳ.” Tống Địch lúng túng, nhưng trước tiên phải tra ra cái tấm vải có đường cắt thẳng kia trước, lướt một hồi quả nhiên có…
Ha ha, đường cắt này trị giá hơn một triệuđô la…
Còn cái trong đại sảnh kia, chính là bức tranh sơn dầu trừu tượng của Kandinsky… trị giá hàng trăm triệu đô la…
Tống Địch lặng người trước máy tính, cô nghĩ, đây không phải là tranh thật, phải không?
Nhưng nếu chiếc ghế sô pha vài trăm triệu trong phòng khách là hàng thật thì không thể nào mua phải tranh giả…
Chắc có lẽ ghế sô pha không đến mức giá này, chỉ là tại sao cô lại đặc biệt cảm giác giống như những gì dì giúp việc đã nói?
Đến hôm đó, tất cả những gì Tống Địch nghĩ cũng chỉ là suy đoán.
Rồi một ngày sau lễ Giáng sinh, sự xuất hiện của Thành Bội Dao đã làm Tống Địch sụp đổ.
bà Thành đi cùng với trợ lý riêng, khi Tống Địch mở cửa, trong tiềm thức cô còn nghĩ rằng có lẽ người bên kia đã bấm nhầm chuông cửa.
Bởi vì người phụ nữ trước mặt mặc bộ đồ màu đen tao nhã, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác dài, toát lên một loại khí chất vừa ưu nhã vừa sang trọng.
Và Thành cũng thấy cô đang giật mình, bà cười hỏi: “Đây là nhà của Phó Thuấn đúng không?”
“Vâng, là ai vậy ạ?” Tống Địch vô thức lùi lại một bước.
bà Thành nói: “Dì là mẹ của Phó Thuấn.”
“A… Chào dì ạ.” Tống Địch lo lắng cúi đầu, vội vàng mời bà vào.
Chờ ngồi trên sô pha, Tống Địch bưng hai ly nước ấm đi ra: “Cái đó… Dì ơi, ở đây không có trà, dì uống nước đi ạ.”
“Vậy à? Thuấn bình thường cũng không quan tâm đến những chuyện này, con chắc phải hao tâm lắm.” Bà Thành nhìn cô đặc biệt lo lắng, bà cầm lấy ly nước uống một chút: “Con ngồi đi.”
Tống Địch nhìn một chị gái khác, còn tưởng là tẩu tẩu của Phó Thuấn, ngượng ngùng cười cười với đối phương.
Bà Thành hỏi nhà Tống Địch có bao nhiêu người, cô bao nhiêu tuổi, làm công việc gì…
Chờ Tống Địch ấp úng nói mình mười chín tuổi, đến lượt bà Thành sửng sốt.
Bà còn nhớ rõ lần gần nhất Phó Thuấn về nhà còn nói rằng, bạn gái anh hai mươi bốn tuổi.
“Các con ở bên nhau bao lâu rồi?”
“Không lâu lắm, khoảng hơn hai tháng.” Trên mặt Tống Địch nóng đến hoảng hốt, bởi vì cô đột nhiên ý thức được, mới ở cùng một chỗ hơn hai tháng đã ở nhà bạn trai, rõ ràng có chút không hợp lý lắm.
Mà bà Thành ngược lại không để ý chuyện này, bà đang tính toán thời gian, lần trước Phó Thuấn nói có phải là cô gái nhỏ da mặt mỏng trước mắt này không.
Suy nghĩ một chút, bà Thành lại như không có việc gì nói: “Con vẫn thích chiếc đồng hồ mà Thuấn đã chọn trước đây chứ?”
Tống Địch gật đầu: “Thích ạ.”
Bây giờ nghĩ lại một chút, chiếc đồng hồ đó hình như quá đắt rồi.
Thì ra là cùng một người, vậy Phó Thuấn đã nói dối? bà Thành không hiểu rõ, cảm thấy cô bé đang cúi đầu này đặc biệt nhút nhát, cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: “Con còn trẻ như vậy đã đi làm sao?”
Tống Địch cảm thấy mình sắp ngồi không yên. Cô rất rõ ràng, mẹ của Phó Thuấn không có ác ý, chỉ thuận miệng hỏi một chút, nhưng cô thật sự không có biện pháp mở miệng nói mình đã tốt nghiệp trung học.
Rối rắm nửa ngày, cô đành nói dối: “Vâng, kỳ nghỉ đông nên con đến cửa hàng hoa để giúp đỡ một chút.”
Cô sợ bà sẽ hỏi tiếp cô học ở đâu, chuyên ngành gì, đầu óc cô rối loạn thành một đoàn.
Cũng may bà Thành chỉ cười nói: “Con gái thích hoa và cây cảnh rất tốt. Thuấn nhà dì khá khô khan, con phải chăm sóc nó nhiều rồi.”
Tống Địch gật đầu.
Ở phía bên kia, sau khi đến thăm nhà máy ở Daimler ở Stuttgart, Phó Thuấn đã đặt mua một chiếc Mercedes-Benz, chuẩn bị khi quay về sẽ cho Tống Địch một bất ngờ.
Kết quả còn chưa đợi nói cho cô biết, khi gọi điện thoại, cô liền nói một mạch, bà Thành mới đến nhà.
Hai người cách xa như vậy, nhưng Phó Thuấn cũng có thể cảm giác được Tống Địch tuyệt vọng như thế nào.
Làm sao bà Thành lại đến nhà?
Phó Thuấn đột nhiên nghĩ đến dì giúp việc trong nhà, là anh quá bất cẩn, để cho quản gia trong nhà cũ tìm giúp dì giúp việc, và rồi tin tức cứ thế được truyền ra.
Haizz, do anh không suy nghĩ chu đáo.
Phó Thuấn ở đầu điện thoại quan tâm nói: “Mẹ anh đã nói gì vậy?”
“Không có gì, dì ấy rất thân thiện, dễ thương, còn nói… Để em chăm sóc tốt cho anh, anh không biết tự chăm sóc bản thân mình.” Tống Địch nhẹ nhàng nói: “Lúc đi, còn đưa hai chiếc khăn Cashmere cùng loại khác màu cho em, nói đại tẩu anh mang về đó.”
“Ừm.” Trong lòng Phó Thuấn thầm nói phụ nữ rốt cuộc cũng là phụ nữ, chỉ là đưa đồ đến mà cũng có thể nhiều chuyện như vậy: “Vậy em thấy sao?”
“Rất tốt.” Tống Địch nói xong. Phó Thuấn nghe giọng cô, liền ý thức được chuyện hoàn toàn không phải đơn giản như vậy.
“Em lại suy nghĩ gì có phải không?”
“Em chỉ muốn hỏi anh một câu.” Tống Địch nói: “Ghế sofa trong nhà mua bao nhiêu tiền?”
“A?” Phó Thuấn ở trong khách sạn vẻ mặt không nói nên lời: “Anh không biết, phong cách đúng là anh chọn, nhưng lại giao cho người khác mua giúp.”
Anh muốn nói rằng những thứ nhỏ nhặt này về cơ bản không đáng để anh nhìn vào giá.
“Tại sao?” Tống Địch hỏi.
“Cái gì mà tại sao?” Phó Thuấn cảm giác hôm nay không có cách nào nói chuyện với cô: “Em rốt cuộc muốn hỏi cái gì?”
“Mua đồ mà không tham khảo giá trước hay sao mà không biết giá?”
Phó Thuấn âm thầm nghẹn ngào, suy nghĩ một hồi lâu mới nói: “Anh thật sự không biết sô pha bao nhiêu. Nhưng đèn sàn là ba tỷ.”
“Cái gì?” Giọng của Tống Địch nghe như mèo bị giẫm phải đuôi: “Cái nào? Cái gốm trắng trong phòng khách?”
“Ừm, là tác phẩm để lại của một nhà thiết kế nhỏ.” Phó Thuấn thành thật nói: “Lúc anh xem triển lãm ở Mỹ tình cờ mua về. Nhưng ghế sofa thì anh thực sự không biết.”
Anh vẫn chưa hiểu rõ trọng điểm, mà Tống Địch đã có chút ngây ra rồi: “Còn tấm vải có đường cắt thẳng kia cũng là thật sao?” Tống Địch tiếp tục hỏi.
Phó Thuấn thở phào nhẹ nhõm, anh cũng biết chuyện này: “Là thật, lúc đọc về nó anh thấy thú vị nên đã mua.”
Một lúc sau, anh hình như mới phản ứng lại: “Lần trước em không phải đã hỏi anh chuyện trong nhà anh có tiền rồi mà? Sao bây giờ lại bận tâm đến chuyện đó nữa?”
“Em…” Tống Địch lẩm bẩm không biết nói như thế nào mới tốt, qua nửa ngày mới nói: “Em cho rằng nhà anh chính là rất có tiền, không nghĩ tới, là loại có tiền này, thật đáng sợ.”
Nếu bức tranh tấm vải có đường cắt là thật, thì bức tranh sơn dầu của Kandinsky trị giá hàng trăm triệu đô la…
“Tống Địch, chúng ta còn phải lãng phí bao nhiêu thời gian cho cùng một chuyện nữa?” Phó Thuấn nói.
“Em… Em cũng không muốn.” Tống Địch trực tiếp khóc: “Nhưng, em vẫn cảm thấy anh là người của một thế giới khác.”
“Anh là người ngoài hành tinh à?” Phó Thuấn cứng họng, cô không nên bởi vì anh có tiền, mà lập tức ôm đùi anh sao? Còn khóc cái gì?
“Đừng khóc bé cưng, anh ở Đức, cũng không có biện pháp ôm em, em đừng khóc có được không?”
Tống Địch khóc càng to hơn, hơn nữa vô cùng xấu hổ: “Mẹ anh còn hỏi em có phải đang đi học hay không, em vậy mà nói dối dì ấy, em nói em còn đang học.”
Phó Thuấn không nghĩ tới chuyện này: “Vậy thì sao?”
“Vì vậy, em cảm thấy chúng ta … Hoàn toàn! Không hợp.” Tống Địch tức giận nói xong những gì mình muốn nói.
Phó Thuấn nói: “Tống Địch, trước đây anh nói em còn trẻ, nhưng bây giờ anh vẫn muốn nói rằng em thật sự còn rất trẻ. Khi gặp vấn đề, em luôn cảm thấy khó chịu, luôn luôn khóc lóc, nhưng em lại không muốn tìm cách giải quyết vấn đề.”
“Em vẫn nghĩ rằng chuyện này không thể giải quyết được. Điều này thực sự không thể giải quyết…” Tống Địch tuyệt vọng.
Phó Thuấn nói: “Sao lại không thể giải quyết được? Em hoặc là điều chỉnh tâm trạng lại, đặt xuống những cảm xúc này, hoặc là thay đổi bản thân để có thể trưởng thành và phát triển nhanh chóng.”
“Mỗi lần anh nói những điều rất lý trí, em đều không biết phải trả lời như thế nào… Em phải điều chỉnh tâm lý của mình như thế nào, thay đổi bản thân như thế nào, cho dù em trưởng thành và phát triển, em cũng không thể đối mặt với sự thật rằng anh quá giàu quá giỏi đến mức phi thực tế như vậy.”
“Vậy em hãy trở nên trưởng thành, giàu có, xuất sắc!”
“Anh đang nói cái gì vậy?” Tống Địch rưng rưng hỏi.
“Em mới bao nhiêu tuổi, mười chín tuổi, tương lai không biết trước được.”
Phó Thuấn dừng lại, cố thoát ra khỏi suy nghĩ của bản thân và đặt mình vào suy nghĩ của Tống Địch: “Bây giờ em nghĩ rằng em có học lực thấp? Phải không? Giải pháp tương ứng là thay đổi nó. Một là đi đến các kỳ thi, lấy được những thứ em cảm thấy hài lòng với việc học như bằng cấp, chứng chỉ… hoặc có được một vốn kiến thức tương tự để em cảm thấy rằng nền tảng kiến thức của mình đã đủ, đến lúc đó ngay cả khi em không có chứng chỉ, em cũng có thể coi anh như bình thường, chúng ta bình đẳng. Tống Địch, trong thực tế, em cũng biết rất rõ những bằng cấp học vấn không có nghĩa lý gì cả… Mặc dù nó đôi khi là bằng chứng tượng trưng cho khả năng học tập của chúng ta nhưng nó cũng chỉ dừng lại ở đó.”
Nghe xong những lời này, một lúc sau Tống Địch mới phản ứng lại: “Nhưng nghe thật phi thực tế mà.”
Phó Thuấn nói: “Anh tin mọi thứ đều có thể thay đổi, chỉ cần tin bản thân mình. Khi em muốn thay đổi, đó sẽ là khởi đầu của tất cả mọi thứ.”
“Em nghe không hiểu, nghe không hiểu!” Tống Địch có chút mất bình tĩnh: “Anh càng nói nhiều, em càng cảm thấy mình không thích hợp với anh. Anh nên… tìm một phụ nữ thành đạt với sự nghiệp rực rỡ, rồi nói chuyện với họ về cuộc sống, công việc và khả năng chuyên môn!”
Nghe vậy, Phó Thuấn chỉ có thể nói: “Tống Địch, em không thích anh nữa sao?”
Tống Địch không trả lời.
Phó Thuấn nói: “Anh muốn em nói cho anh biết.”
“Em cảm thấy em không xứng đáng với anh!” Tống Địch lớn tiếng nói.
“Em có phải bị ngốc không?” Phó Thuấn nói: “Thế nhưng, anh cũng cảm thấy em nên ngốc như vậy, anh thích.”
“Anh…” Tống Địch khó chịu.
“Nếu em liên lạc với anh để nói những điều này, điều đó chứng tỏ rằng em quan tâm đến anh. Anh hi vọng là mỗi khi em đã gặp phải vấn đề, chúng ta có thể cùng nhau giải quyết.”
Phó Thuấn chậm rãi nói: “Tống Địch, em xác định sẽ ở bên anh sao? Chuyện này rất quan trọng. Nếu mục tiêu là ở bên nhau, thì khi gặp khó khăn cũng sẽ từ từ vượt qua. Em biết không? Anh đã từng lái xe qua lại cùng một đoạn đường hàng trăm lần để đo radar sóng milimet ở các tần số khác nhau. Mục tiêu của anh là tìm ra thứ anh muốn, mọi vấn đề nào cũng đều có thể khắc phục được. Vậy em có nghĩ là em sẽ xem việc ở lại bên anh là mục tiêu của mình không? Hay khi gặp phải vấn đề gì đều nghĩ không thích hợp?”
Thật ra Phó Thuấn không dám nói theo anh thấy, chuyện đó cũng không phải gọi là vấn đề gì cả.
Trên thế giới này hoàn toàn không có vấn đề nào là không thể giải quyết được, nếu một con đường thực sự không thể đi được, tất cả các cách đều không thể giải quyết, vậy chứng minh chúng ta phải thay đổi phương hướng.
Tống Địch khóc nói: “Em muốn ở bên anh. Nhưng…”
“Không nhưng nhị gì hết. Hiện tại em có vấn đề gì. Em cảm thấy mình học hành không tốt? cảm thấy công việc không tố? làm cái gì cũng không tốt? Vậy thì hãy tìm một cây bút, tờ giấy, viết ra, mỗi ngày nghĩ đến cái gì thì cứ viết thêm vào, chờ anh trở về, anh sẽ theo dõi em mỗi ngày…” Phó Thuấn nói.
Tống Địch nghe xong sửng sốt, đó là tác phong làm việc của anh.
Cô có thể làm gì, Tống Địch không chắc chắn hỏi: “Tại sao anh lại không quan tâm đến điều này?”
Phó Thuấn thở dài trên giường: “Cho dù anh nghèo khổ hay giàu có, cao lớn hay gầy gò, yếu đuối hay mạnh mẽ, thành công hay thất bại, người khác dùng ánh mắt gì nhìn anh, cũng không quan trọng.”
Tống Địch không biết làm thế nào để tiếp nhận, chỉ nói: “Anh luôn luôn như vậy, nói gì cũng rất có lí, em đều không biết phải phản bác như thế nào.”
Phó Thuấn mỉm cười: “Ngoan, đừng khóc nữa được không? Gần đây luôn khóc, xấu chết đi được.”
“Hừ.” Tống Địch không được tự nhiên đáp: “Khi nào anh mới trở về?”
Cuối cùng cũng dỗ dành xong.
Phó Thuấn cảm thấy nhẹ nhõm ngay lập tức: “Anh mới mua cho em một món quà.”
“Thật không?” Tống Địch nói: “Vậy thì không được mua quá đắt.”
Ha ha, toang rồi.
Phó Thuấn nhất thời không nói nên lời, đó là chiếc xe thể thao Mercedes mới nhất, hơn bốn triệu a.
“Được rồi, coi như anh đến Las Vegas để trang trí không khí.”
“Phụt…” Tống Địch bật cười: “Anh đùa không vui chút nào.”