Vấn đề là, không bất kì ai phản đối điều này, liền như vậy…
Anh nhìn con bé thỏ trắng bé dưới chăn bông, chột dạ ho nhẹ.
Đây có phải là lần đầu tiên hai người ngủ với nhau?
Anh cầm chiếc đồng hồ trên đầu giường lên, ba giờ, tức là còn bốn năm tiếng nữa trời mới sáng, anh không phải…
Đồng ý?
Giống như không nên suy nghĩ những cái đó, không lý trí, không lý trí.
Vào lúc diễn ra trận chiến giữa trời và người, Phó Thuấn vẫn nghe theo ý mình, từ dưới lớp chăn bông anh duỗi tay ôm con bé thỏ trắng vào trong ngực.
Cô co chân lại, anh cũng làm như vậy, tựa đầu vào gáy cô, hai người cực kỳ giống như hai cái thìa, một lớn một nhỏ, chặt chẽ khít nhau.
Tống Địch cuối cùng cũng lên tiếng: “Mẹ em không chịu đi theo em.”
“Vì cái gì em lại muốn mang dì đi? Em sợ ba của em sẽ đánh dì sao? Ức hiếp dì à?” Phó Thuấn hỏi.
“Đúng vậy.” Tống Địch nói.
“Em… Không hận bọn họ sao? Không phải bọn họ đã ném em đến nhà chú của em rồi sao?”
Tống Địch hình như là đang tìm từ ngữ để nói, nhưng mà cuối cùng lại thản nhiên nói một từ: “Hận.”
Một lúc sau, cô mới nói: “Nhưng mẹ em không thể làm gì được, đó không phải lỗi của mẹ, nhưng mẹ lại không có quyền quyết định, mẹ em đã làm rất tốt…”
“Nhưng, em không nghĩ rằng trong tình huống hiện tại, muốn gánh vác một người khác là quá sức đối với năng lực của bản thân hay không?”
“Em biết, nhưng em muốn thử, chỉ có điều mẹ em sẽ không đi cùng em. Mẹ quá đáng thương…” Tống Địch nói: “Mẹ giống như một nô lệ trong gia đình, mẹ bị nô dịch cả đời và sẽ tiếp tục bị bắt làm nô lệ.”
“Em đối xử với mẹ em như thế này sao?”
“Không phải, mẹ không phải mẹ em… Không đúng, mẹ là mẹ em.” Tống Địch cảm giác chính mình đều nói năng lộn xộn: “Ý của em là, mẹ là người sinh ra em, nhưng mẹ cũng là một người phụ nữ.”
Phó Thuấn thực sự cảm thấy suy nghĩ của cô có chút ăn không tiêu, chỉ nói: “Em nói rõ hơn được không?”
“Em nhìn mẹ em dưới góc độ của một người phụ nữ và em thực sự cảm thấy mẹ đang sống quá khó khăn, em chợt hiểu tại sao năm đó mẹ lại đuổi em đi, mẹ đã cố gắng hết sức để giúp em. Chỉ là khả năng của mẹ em có giới hạn.”
“Bây giờ em giống như như mẹ Maria.”
“Cái gì?”
“Đức Mẹ Maria rực rỡ vạn trượng.” Phó Thuấn không tiếc sức lực mà nói ra một câu.
“Vậy thì em sẽ không nói nữa.” Tống Địch bực mình.
Phó Thuấn chạy nhanh lại ôm cô thật chặt: “Em nói tiếp đi, anh sẽ không chen vào.”
“Bởi vì anh chưa gặp qua mẹ em như thế nào trong cả đời này, mẹ em đúng như em đã nói, người ở trong bùn, chẳng lẽ mẹ là người xấu sao? Không phải, mẹ chỉ đối xử với em và đối xử với em trai em rất tốt trong phạm vi khả năng của mẹ, tất cả đều là con do mẹ sinh ra. Nếu một ngày em có một đứa con của riêng mình, em sẽ cố gắng hết sức để đối xử tốt với đứa trẻ. Đây là bản năng của một người mẹ.”
Phó Thuấn nghĩ đến bà Thành, sự thật đúng như thế.
“Nhưng dì xứng đáng với điều đó.”
“…”
Người trẻ tuổi, có lối suy nghĩ biến chuyển quá nhanh, Phó Thuấn thực sự băn khoăn không biết mình đã già rồi hay sao?
Cô gái bé nhỏ này đang nghĩ về điều gì?
“Mẹ có cơ hội đi, mẹ không đi.”
Tống Địch chua xót nói: “Ai muốn mẹ quan tâm? Mẹ hoàn toàn có thể bỏ rơi chúng ta mà trực tiếp rời khỏi cái nhà kia. Mẹ trốn ra đảo, ai có thể tìm được mẹ em. Mẹ có tay chân lại còn chăm chỉ, chẳng lẽ không thể tùy tiện kiếm việc gì đó nuôi sống chính mình sao?”
Nói xong chính mình liền khóc, cũng không biết là vì ai khóc. “Mẹ khăng khăng muốn bảo vệ ngôi nhà này trong suốt phần đời còn lại của mình, cho tới bây giờ, hôm qua mẹ em còn nói rằng mẹ sẽ hảo hảo bồi cho ba em.”
“Em không thể cân nhắc dì theo góc độ quan điểm của riêng mình, em không biết rõ tình cảm của dì đối với ba em và trong gia đình. Em có thể làm gì ngoài việc tôn trọng dì không?” Phó Thuấn hỏi.
“Em không thể làm gì được, em chính là oán thiên oán địa. Mẹ em không tốt, nhưng đó không phải là lỗi của mẹ. Mẹ nên sống như một con người, không bị ba em mắng mỏ và đánh đập mỗi ngày.”
“Nhưng nếu mẹ từ bỏ và rời đi, thì cũng tương tự như việc chấp nhận… Hoàn cảnh này.”
Phó Thuấn thực sự không hiểu điều đó, anh cảm thấy ở thời điểm này, anh và Tống Địch vẫn có thể có một ý kiến chung: “Đương nhiên, bạo lực gia đình rõ ràng là có vấn đề, vì vậy em có thể giải quyết vấn đề mà không tính đến việc gọi cảnh sát không?”
Tống Địch không để ý đến anh.
Nói đến đây, Phó Thuấn lập tức nghĩ đến lời y tá nói, anh nói: “Cơ thể em có bị đánh hay không? Hiện tại không có người ngoài, để anh nhìn xem.”
“Em không muốn!” Tống Địch vặn vẹo người: “Em không muốn, không có bị đánh, em cũng không đau.”
“Anh không tin, Tống Địch…”
Hiếm khi Phó Thuấn gọi tên đầy đủ của cô, Tống Địch cũng sửng sốt.
“Giá trị tin tưởng của em trong lòng anh đã giảm xuống số âm, sau này anh sẽ không tin những gì em nói.” Phó Thuấn nói thẳng.
“…” Tống Địch nói: “Làm sao như vậy được chứ!”
“Chính em là người gây ra chuyện đó, vất vả lắm chúng ta mới có một ít ngầm hiểu và tin tưởng nhau. Một tay em đã hủy hoại tình cảm của anh, anh cũng bị thương, còn không thể hét lên khắp nơi.” Phó Thuấn trêu chọc cô.
Tống Địch nhanh chóng xoay người ôm lấy eo anh: “Không cần, anh không cần khổ sở mà đau lòng.”
“Hay là em cho rằng anh là tường đồng vách sắt, thậm chí trái tim của anh cũng bằng sắt?”
Tống Địch lẩm bẩm một câu: “Anh vỗn dĩ là…”
“…” Phó Thuấn nhướng mày, đây vẫn là lỗi của chính mình sao? Anh phải làm sao bây giờ?
“Bây giờ anh rất khổ sở, cho nên em phải cho anh nhìn xem, được không?”
“Không được!” Tống Địch nói ngay.
“Vậy thì em chỉ cho anh nơi anh có thể nhìn xem.” Phó Thuấn nói.
Cái kia y tá đều bị véo thành như vậy, cô nên thương thành cái dạng gì?
Tống Địch không nhúc nhích, Phó Thuấn kéo chăn lên tiến vào, bên trong nóng nực ngột ngạt, anh trượt xuống, đối mặt với con bé thỏ trắng bé rồi hôn lên gò má sưng tấy của cô: “Để anh xem nào, cục cưng.”
“Đừng…” Tống Địch vừa khóc vừa ôm đầu anh, nũng nịu yếu ớt đánh anh: “Luôn nhẹ nhàng như vậy, siêu chán ghét, siêu cấp chán ghét!”
Trong chiếc chăn bông tối đén, Phó Thuấn vội vàng hôn cô, anh cảm nhận được những giọt nước mắt ướt đẫm trên khuôn mặt và đôi môi của mình, đã quá muộn để cảm thấy đau lòng.
“Không sao, không sao, anh không nhìn nữa, chúng ta đi ngủ, được không? Mặt em như thế này, ngày mai nếu không ổn thì đến bệnh viện lấy thuốc mỡ.”
Tống Địch gật gật đầu, ôm chầm lấy anh.
Phó Thuấn mang người ra khỏi ổ chắn, mệt vì cô có thể nghẹn lâu như vậy, nên khi đi vào một chút, anh cảm thấy thiếu oxy.
Anh vốn tưởng rằng ngủ cùng với nhau sẽ rất kỳ quái, ai biết được, thân thể nho nhỏ của Tống Địch nằm nghiêng trong lòng ngực anh, hoàn toàn vừa vặn.
Anh đặt tay lên eo cô một cách tự nhiên, không có gì lạ cả.
Loại nhận thức này, thực sự còn rất…
Phức tạp.
Quả nhiên, chuyện ngoài ý muốn là không có biện pháp dự phán.
Ai biết rằng đêm nay anh lại ở chung phòng với con bé thỏ trắng bé, thậm chí còn ngủ chung giường.
Trước khi đi ngủ, Tống Địch ở trong bóng tối nói: “Em làm sao có khả năng che chở cho người khác cơ chứ?”
“Hãy tin tưởng vào bản thân.” Phó Thuấn nói: “Hơn nữa vì mục tiêu này mà không ngừng nỗ lực.
“Có lẽ, cả đời này em cũng không thể bảo vệ anh.” Tống Địch xoa xoa tay: “Anh không cần em bảo vệ.”
“Vậy thì anh sẽ bảo vệ em, em đi bảo vệ người khác, mẹ của em hay những người khác.” Phó Thuấn nói.
Ngập ngừng một hồi, Tống Địch nói: “Anh vừa rồi mới mắng em Đức mẹ Maria.”
“…” Phó Thuấn bất lực mà nói: “Anh sai rồi. Bé con, anh sai rồi, được không?”
“Em không phải Đức mẹ Maria, em sẽ là kẻ xấu.” Tống Địch nói thầm.
“Đúng, đúng, em chính là kẻ phản diện nhỏ.” Phó Thuấn chỉ có thể hùa theo.
“Cái gì?”
“…”
Phó Thuấn tức giận: “Có ngủ hay không? Bây giờ là mấy giờ rồi? Anh ba mươi rồi. Em cho rằng anh cũng mười chín tuổi như em sao?”
“A.” Tống Địch nhanh chóng lay nhẹ anh hai cái rồi đi lên hôn lên má anh: “Ừ… Ngủ nào, anh. Chúc anh ngủ ngon.”
Phó Thuấn rõ ràng nghe cô kìm nén vào trong một lời xin lỗi, cũng cảm thấy buồn cười.
Ôm người, hương thơm ấm áp trong lòng ngực, mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, Phó Thuấn bị Tống Địch đánh thức, anh thực sự rất mệt, cả ngày hôm qua anh vẫn luôn ở trên đường từ thủ đô về Văn Thành, rồi lại đến đây.
Vừa mở mắt ra đã thấy ánh nắng chan hòa tỏa ra khắp phòng, Tống Địch ngồi ở bên giường thì thào tự nói: “Anh à, em đi giải quyết việc gia đình.”
Phó Thuấn vẫn còn ngái ngủ, nghe được lời này, vậy vội vàng ngồi dậy nói: “Anh đi cùng em.”
Thấy vết sẹo trên mặt cô càng rõ ràng, anh không nhịn được đưa tay lên sờ, nhưng cô lại chậm rãi tránh đi.
“Không. Em sẽ tự đi.” Tống Địch nhìn anh, ấn chăn bông nói: “Em không ngại sự có mặt của anh, mà là, em nghĩ em nên tự mình giải quyết những vấn đề này.”
“Không, anh phải ở bên em.” Phó Thuấn kiên trì.
Tống Địch nói: “Ngày hôm qua anh không nói như vậy, anh nói em phải tin tưởng vào bản thân. Sao hôm nay anh lại thay đổi?”
“Thật sao? Nhưng…”
“Anh tin tưởng em, em có năng lực có thể xử lý tốt không?” Tống Địch nói: “Anh có tin tưởng không?”
“…” Phó Thuấn thầm nghĩ, tốt hơn hết em không nên làm gì, để anh giúp đỡ mọi việc, có vẻ cái này bạn trai em không gì làm không được.
Nhưng mà: “Vậy thì, anh sẽ đi cùng em đến bệnh viện và anh sẽ đợi em ở bên ngoài được không?”
“Anh phải ở lại trong khách sạn.”
“Không được.” Phó Thuấn nói: “Anh sẽ không can thiệp vào việc em xử lý vấn đề, nhưng anh muốn đầu tiên biết kết quả mà em xử lý.”
“Anh à, anh hiện tại có phải hay không cũng không nói đạo lý? Ngày hôm qua, rõ ràng anh nói cái kia một đống!” Tống Địch nhíu mày.
Phó Thuấn thầm nghĩ, đạo lý trả về đạo lý, thật sự không thể buông tay để cho em một mình đối mặt, nếu không anh sẽ càng thêm lo lắng.
“Anh sẽ ở bên ngoài, thật sự, chỉ cần em không có tìm anh, anh sẽ không bao giờ đột nhiên xuất hiện.”
“Có thật không?”
Cả hai người đều im lặng.
Rốt cuộc, mọi người đều nhận thức được rằng giá trị niềm tin của hai bên không quá cao.
“Ừm, anh có thể làm những gì anh đã nói.” Phó Thuấn nói: “Quyết định vậy đi, anh sẽ đi đánh răng rửa mặt, sau đó cùng nhau bắt taxi.”
Anh vén chăn lên, ra khỏi giường, sau đó hỏi: “Mẹ em có liên lạc với em không? Tình hình bây giờ thế nào, ngoài ra, bọn họ định làm gì? Ở bệnh viện chờ tới khi nào? Tiền đủ rồi sao?”
Tống Địch nhìn anh bằng ánh mắt kiên định, cô nói: “Em đã nói rồi, em sẽ tự xử lý.”
“Được, được rồi…” Phó Thuấn nhún vai, anh cứng họng không còn từ gì để nói và bước vào toilet.
Vừa đánh răng, Phó Thuấn vừa nhìn chằm chằm mình trong gương, mi mắt cũng hơi sưng húp.
Bỗng nhiên nghĩ đến thời gian trước đây khi ở trong ngôi nhà cũ, thỉnh thoảng nghe thấy những gì bà Thành đối với anh cả và anh hai, nói cái gì mà vợ chồng ở chung, là phải có “Độ”.
Bây giờ, anh lờ mờ hiểu được “độ” là gì.
Tốt quá hoá lốp, khó tránh khỏi sẽ có tác dụng ngược lại.
Bài học về tình yêu thương vẫn còn rất nhiều kĩ năng cần được nghiên cứu kĩ.
Đến bệnh viện, đúng như dự đoán, Phó Thuấn bị cô sắp xếp đợi ở sảnh.
Anh nhìn vị trí lối vào bên trong thang máy, cảm thấy thời gian thật khó chịu đựng.
Anh không hiểu việc bố mẹ Tống Địch đặt đứa con trai đã khuất của họ ở đó có lợi ích gì, quả nhiên, cả đời người ta sẽ không bao giờ thực sự hiểu được người khác.
Cảm thấy bản thân mình cũng bị như nhau, nó chỉ đơn giản là một trong những từ vô nghĩa nhất được phát minh bởi nhân loại.
Sau nửa giờ chờ đợi, Phó Thuấn vẫn chấp nhận số phận của mình.
Làm sao anh có thể chịu đựng được nếu không liên lạc với Tống Địch?
Nó gần như là không thể.
Anh lo lắng gửi Wechat đến Tống Địch: ‘Cục cưng, thế nào rồi?’
Tống Địch không đáp lại.
Phó Thuấn hít sâu một hơi, trong đầu tự nhắc nhở mình, không được lo lắng, hãy để con bé thỏ trắng bé tự xử lý vấn đề.
Nhưng nhìn những người xa lạ đi qua không ngừng quan sát mình, anh thực sự không khỏi lo lắng.
“Chú ơi, cháu có thể ngồi đây được không?” Một tên nhóc con đi đến chỗ Phó Thuấn và hỏi.
Phó Thuấn nhìn cậu, cậu bé có khuôn mặt tròn trịa, áo đỏ và quần yếm xanh, cực kỳ giống Mario, anh gật đầu.
Nhóc con tự mình leo lên, ngồi xuống ghế và mỉm cười với Phó Thuấn.
“…”
“Ái chà, con gái của mẹ, sao con lại chạy đến đây?” Một người phụ nữ hơi mập đi tới, trên tay cầm một xấp ca bệnh và túi ni lông.
“Chú này rất đẹp trai.” Đứa trẻ chỉ vào Phó Thuấn và nói.
Shh, một đứa trẻ nhỏ như vậy thực sự biết được gu thẩm mỹ hay sao?
“Tôi xin lỗi vị tiên sinh này, con gái tôi còn tương đối nhỏ nên nó thiếu hiểu biết.” Người phụ nữ chạy nhanh khom lưng đem người bế lên.
“Con gái?” Phó Thuấn sửng sốt: “Tôi tưởng là con trai.”
Người phụ nữ mỉm cười: “Đúng vậy, lớn lên khoẻ mạnh, kháu khỉnh.”
Phó Thuấn cũng không có gì để trả lời, chỉ có thể nói: “Tốt lắm.”
Anh vừa nói xong thì ngay lập tức thấy một bóng người lao về phía mình, khuôn mặt của Tống Địch trắng bệch, lo lắng chủ động đến kéo Phó Thuấn: “Đi thôi, đi thôi, chúng ta đi mau.”
“Làm sao vậy? Vội vàng như vậy đã xảy ra chuyện gì?” Phó Thuấn vội vàng đứng dậy, đi kéo vali, vừa đứng lập tức thấy mẹ cô đi theo phía sau lưng cô, vẻ mặt lo lắng mà đi theo.
“Đi mau, anh đi nhanh đi!” Tống Địch một mực đẩy anh đi, không như thế nào trực tiếp thúc đẩy anh đi về phía trước.
Phó Thuấn tỏ vẻ bối rối, anh chỉ có thể nhanh chóng kéo vali đi theo sau, quay đầu lại thì thấy mẹ Tống Địch đang vẫy tay gọi anh, anh không biết có nên dừng lại không.
Đại sảnh của bệnh viện đang chứng kiến cảnh tượng quái đản này.
Đi xuống bệnh viện có bậc thang, Phó Thuấn dừng lại cột vali, bị mẹ Tống Địch nắm lấy cổ tay anh.
Sức lực của bà rất lớn, giống như một người đàn ông, Phó Thuấn bị choáng váng trước sức mạnh đó.
“Dì à, dì có chuyện muốn nói với tôi sao?” Phó Thuấn hỏi.
Tống Địch đã xuống bậc rồi quay lại nhìn lên bọn họ, gấp đến độ nước mắt ứa ra, “Anh ơi, anh xuống mau đi, không cần nghe mẹ em nói chuyện.”
Phó Thuấn thấy, phương pháp xử lý vấn đề của cô thực sự không nói nên lời.
Anh quay đầu lại nhìn mẹ Tống Địch: “Dì à, dì cứ nói đi, tôi sẽ nghe.”
Đột nhiên bà lùi lại một bước và quỳ thẳng người xuống đất.
“Em đã bảo anh đi mà! Đi đi anh!” Tống Địch vừa khóc vừa chạy lên kéo Phó Thuấn.
Phó Thuấn, một người đàn ông ba mươi tuổi, thực sự chưa bào giờ bị người khác quỳ trước mặt mình, anh chỉ cảm thấy dưới ánh mặt trời, người bỏng cháy, trong lòng hụt hẫng, buông vali ra xoay người lại đỡ người phụ nữ có bộ dạng khổ sở này: “Fì à, dì đang làm gì vậy?”
Sức của mẹ Tống Địch mạnh hơn Phó Thuấn nghĩ, bà quỳ xuống không nhúc nhích, hơi há miệng và chảy nước mắt nhìn Tống Địch.
Tống Địch dời mắt mà bắt đầu khóc lớn lên.
Trời xanh mây trắng, người đến người đi.
Tiếng khóc thảm thiết đến nỗi người xem chỉ biết nhìn chằm chằm vào họ.
Trong khoảng thời gian ngắn, Phó Thuấn cũng hơi hoảng sợ một chút.
Mẹ Tống Địch há hốc mồm, một lúc lâu sau mới dùng tiếng phổ thông với giọng địa phương, khó khăn mà nói: “Làm phiền cậu chăm sóc bé chị của tôi… con bé còn nhỏ… không biết gì.”
Trong khoảng khắc này, Phó Thuấn đã ý thức được sứ mệnh và trách nhiệm mà Gia Cát Lượng đã ra lệnh khi nguy cấp, nên đã ngồi xổm xuống đỡ bà và nói: “Được, được, tôi sẽ làm. Dì đứng dậy trước đi.”
Không ngờ bà cô này lại đặc biệt cứng đầu, gạt tay Phó Thuấn ra rồi hướng về phía anh thẳng tắp mà đập đầu, nói rõ ràng rành mạch: “Đừng để con bé phải khổ.”
Phó Thuấn sững sờ, nhanh chóng kéo người lên: “Dì à, tôi thật sự không kham nổi. Tôi sẽ chăm sóc cô ấy, nhưng dì không cần làm như vậy.”
Tống Địch đột nhiên bắt đầu nói tiếng địa phương, khóc đến mắt mũi tèm nhem, đành phải buông Phó Thuấn ra và cùng nhau dìu mẹ cô dậy.
Mẹ Tống Địch đẩy Tống Địch ra, đưa tay đẩy cô đến bên cạnh Phó Thuấn.
Phó Thuấn nhìn cảnh này, trong tiềm thức nhanh chóng nắm chặt tay Tống Địch.
Tình huống phức tạp này đối với Phó Thuấn thực sự một lời khó nói hết, nhưng anh cảm thấy rằng người mẹ này đang giao con gái của mình cho anh, anh đột nhiên cảm động trước hành vi vô cùng khó hiểu này.
Hai mẹ con đều khóc nhưng không một ai nói tiếng nào cả.
Cuối cùng, mẹ Tống Địch xua tay rồi nói: “Đi đi.”
Lúc này Tống Địch mới kéo Phó Thuấn: “Đi thôi đi thôi.” Rồi tiếp tục đi xuống.
Phó Thuấn cũng không ở lại, dưới ánh nhìn chăm chú của mẹ cô, anh xách hành lý đi xuống bậc thang thì thấy Tống Địch vừa khóc vừa chạy ra ngoài.
Một luồng gió nóng thổi qua làm lộ ra cái trán bị thương của Tống Địch.
Khuôn mặt đẫm nước mắt của cô nhợt nhạt như tờ giấy trắng, nơi bị đánh ngày hôm qua càng thêm bầm tím, làm người ta không khỏi cảm thấy một trận đau lòng.
Phó Thuấn thấy cô vội vàng đón một chiếc xe, Phó Thuấn yêu cầu tài xế mở cốp, anh bước tới để hành lý và nắm tay cô ngồi vào ghế sau.
“Đến ga tàu cao tốc, cảm ơn sư phụ.” Tống Địch nói xong lời này liền đè lên kính của cửa sổ rồi nhìn ra bên ngoài, không nói chuyện với Phó Thuấn.
Phó Thuấn vẫn còn đang ở trong chuyện vừa xảy ra, thoáng cái khó mà tiêu hóa hết.
Anh thực sự không nghĩ tới sẽ xảy ra những chuyện ngoài ý muốn như thế này.
Vào giờ phút này, anh cảm thấy có lẽ Tống Địch đã đúng khi tự mình giải quyết chuyện của nhà cô.
Dù gì anh cũng chỉ là người ngoài cuộc.
Tựa như lúc này, anh không muốn Tống Địch phải đối mặt với gia đình cô, tùy tiện đụng chạm cũng chỉ xảy ra một số chuyện… làm người ta khó mà tiêu hóa.
Phó Thuấn chạm vào gáy cô, ôm cô từ phía sau, nhẹ nhàng nói bên tai cô: “Bé cưng, anh muốn nói xin lỗi với em, có được hay không?”
Tống Địch xoay người đối mặt với anh: “Tại sao phải nói lời xin lỗi?”
“Sự xuất hiện bất ngờ của anh đem đến phiền phức không cần thiết cho em.” Phó Thuấn nói: “Em có thể tha thứ cho anh không?”
Tống Địch đỏ mắt trừng anh: “Em không muốn, em không thích nghe ba chữ này!”
Giọng điệu giống hệt như trước đây.
Phó Thuấn câm lặng.
Anh chỉ có thể gắt gao ôm cô vào lòng, hấp thu hết ấm áp ở trên người cô.