• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thứ bảy, Phó Thuấn tận dụng thời gian rảnh đi đến chuồng ngựa, anh có nuôi một con ngựa ở câu lạc bộ ngựa ngoại ô, lâu rồi cũng chưa đi thăm. Đó là một con ngựa thuần chủng lông đen, Phó Thuấn đặt cho nó biệt danh là Alex.

Anh vừa đến thì được chào đón nhiệt tình, dẫn ngựa chạy hai vòng, tâm tình vô cùng thoải mái, anh nghĩ có thời gian có thể dẫn theo Tống Địch đến đây cưỡi ngựa. Vừa trò chuyện cùng với quản lý câu lạc bộ, anh vừa đi tìm kiếm một con ngựa cỡ nhỏ, có thể cho phụ nữ ngồi cưỡi.

“Muốn màu sắc nào đây anh Phó?” Quản lý câu lạc bộ đứng ở một bên.

Phó Thuấn đang đút Alex ăn cỏ khô, nhìn thì như đang rất tập trung, thật lại đang thất thần, anh không biết Tống Địch thích màu gì.

Ngẩng đầu nhìn ngựa đang chạy ở phía xa: “Anh có đề nghị gì không?”

“ có một con ngựa nhỏ cùng sinh ra với, cũng lông màu đen, vô cùng xinh đẹp, anh xem có được không? Như vậy thì, Alex sẽ làm quen nhanh hơn.” Quản lý nói.

Phó Thuấn xoa Alex: “Được rồi, vậy nhanh lên.” Chờ quản lý đi xa, anh nói khẽ: “Về sau có bạn ở cùng với mày rồi.”

Alex phì mũi coi như đáp lại.

Hôm sau, Phó Thuấn dậy sớm tắm rửa, lấy ra giày Vans màu đen như đã dự tính, phối hợp với quần bò đơn giản cùng với thắt lưng, cộng thêm một chiếc áo khoác màu đen, đứng trước gương chải tóc, có phải trông trẻ tuổi hơn thì sẽ càng hợp với Tống Địch không nhỉ?

Dù sao không thể quá trưởng thành dày dặn được, Tống Địch mới 24 tuổi, vẫn có khác nhau.

Chờ đến tám giờ ba mươi, lúc anh đi lấy xe, đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại của Tống Địch.

Trong lòng hơi lo lắng, không phải là có việc đột xuất gì rồi chứ.

“Alo?”

“Anh Phó, tôi…” Tống Địch nói một cách khó xử: “Tôi không ở nhà.”

“Vậy cô đang ở đâu?” Đến giờ này rồi, còn chạy đi đâu chứ.

Tống Địch nói: “Tôi đang ở trong cửa hàng.”

“Ừ.” Phó Thuấn vặn chìa khoá xe lên: “Vậy bây giờ tôi sẽ đến cửa hàng đón cô.”

Không nói nhiều lời đã cúp điện thoại, tuy Phó Thuấn là có chút khó hiểu, nhưng cũng không hỏi tỉ mỉ.

Chờ đến ngoài cửa Hoa Nguyệt anh dừng xe xong đi vào, mới cảm thấy có gì đó không đúng —— vừa mới sáng sớm, mà trong cửa hàng để thật nhiều hoa.

Chỉ thấy Tống Địch đứng ở chỗ mấy bó đang ký hợp đồng, thấy anh mới vội vàng chạy đến: “Anh Phó, anh đã đến rồi.”

“Có chuyện gì xảy ra vậy?” Phó Thuấn không hiểu, không phải hôm nay phải đi ra ngoài sao? Tại sao còn giao hoa nữa?

Tống Địch cuống quít vẫy tay: “Không phải, tôi đã chuẩn bị xong hết rồi, chỉ còn ký nốt tờ đơn này, một lúc nữa tiểu Phi sẽ đến cửa hàng lấy đi.”

Phó Thuấn sững sờ: “Cô làm những thứ này từ lúc nào?”

“Hoa đã đặt từ trước, năm giờ rưỡi đã đưa đến trong cửa hàng, tôi… bắt đầu bó luôn.” Tống Địch để một tờ hóa đơn cuối cùng trên một hoa, không chú ý tới ánh mắt của Phó Thuấn, rất vui vẻ nói: “Cuối cùng cũng xong trước chín giờ, làm tôi sợ muốn chết, chỉ sợ lại làm chậm trễ thời gian của anh.”

“…” Chậm trễ thời gian của ai? Ai làm chậm trễ ai chứ? Phó Thuấn cảm thấy anhkhông nói được gì nữa.

Tống Địch nhanh chóng dọn dẹp bàn, tháo tạp dề màu đen treo lên trên kệ: “Anh Phó đã ăn sáng chưa?”

Lúc này Phó Thuấn không muốn nói gì hết, một hồi lâu mới dời đôi mắt đang nhìn một hoa chuyển sang trên mặt Tống Địch: “Vì sao cô không nói cho tôi biết?”

“Hả?” Tống Địch cắn môi, một hồi mới nói: “Tôi sợ nếu tôi nói thay đổi thời gian, thì anh sẽ không rảnh nữa.”

Chẳng biết tại sao, sau khi cô nói xong những lời này thì mặt đỏ ửng: “Tôi biết anh rất bận.”

“…”

Phó Thuấn càng cảm thấy khó chịu, anh thì bận bịu cái gì chứ?

Hôm qua anh còn chạy từ thành Tây chạy đến thành Đông, ở vùng ngoại ô nhàn nhã nhàm chán dắt ngựa đi dạo, tiện đường còn vòng qua trang trại rượu cầm theo mấy bình rượu trắng… Như vậy cũng là bận bịu sao.

“Hôm qua cô cũng vẫn gói hoa sao?”

Tống Địch gật gật đầu: “Đến cuối tuần, sẽ đắt nhiều hơn một chút.”

“Nhân viên trong cửa hàng của cô không biết làm mấy chuyện này sao?” Phó Thuấn nói.

Tống Địch không trả lời vấn đề này, mềm mại yếu ớt mà nói: “Anh Phó, đã hơn chín giờ rồi.”

Phó Thuấn hít sâu: “Đi thôi.”

Thời tiết tháng mười, đến chín giờ cũng vẫn có chút hơi lạnh, nhưng dù lạnh cũng không lạnh bằng vẻ mặt của Phó Thuấn.

Trên đường đi anh không chủ động mở miệng nói một câu nào, toàn thân toát lên vẻ khó chịu.

Hôm nay Tống Địch mặc áo lông màu trắng sữa, tay giấu ở trong tay áo, chỉ lộ ra mấy ngón tay đặt trên quần dài nhung màu xanh đen, móng tay nhẹ nhàng gẩy mấy sợi vải ở góc.

Suy nghĩ đi suy nghĩ lại nửa ngày mới nói: “Có phải anh giận hay không?”

“Không phải vậy—— anh.”

“Ừm.” Tống Địch như lấy hết can đản nói thêm một lần nữa: “Có phải là anh tức giận hay không?”

Phó Thuấn quay đầu nhìn cô: “Không.”

Anh dừng lại: “Nhưng lần sau gặp tình huống này nữa, cô nhất định phải nói cho tôi biết.”

“Không có chuyện gì.”

Tống Địch cười híp mắt nói: “Tôi đã hoàn thành hết rồi. Một chút nữa Tiểu Phi mở cửa hàng đưa đi là được, cũng sẽ không làm chậm trễ mọi chuyện.”

“Hôm qua mấy giờ cô đi ngủ?” Phó Thuấn nói quan tâm một cách đầy tự nhiên.

Tống Địch suy nghĩ một chút: “Hôm qua tôi cố ý đi ngủ sớm, đóng cửa tiệm khoảng chín giờ, chắc là mười giờ rưỡi đã đi ngủ rồi.”

Phó Thuấn tính toán, tính ra cũng chỉ ngủ được khoảng sáu giờ: “Thôi không đi nữa, cô đi về nghỉ đi.”

“Tôi không muốn.” Tống Địch kinh ngạc hét lên.

Có lẽ là phản ứng có chút thái quá, Phó Thuấn cũng hơi sợ, đến lúc đèn đỏ nhìn về phía cô, thấy cô đang cúi gằm xuống.

Tống Địch bỗng nhiên giương mắt nhìn anh, giọng điệu vô cùng cẩn thận hỏi: “Anh không muốn đi nữa sao? Tôi làm cho anh không vui đúng không?”

Đèn xanh sáng lên, Phó Thuấn giẫm chân ga đi về phía trước: “Không phải tôi không muốn đi, cũng không phải là cô làm cho tôi không vui. Chỉ là tôi cảm thấy cô cần được nghỉ ngơi.”

“Không sao.” Giọng nói nho nhỏ, giống như là đang phản kháng.

“Được rồi, đi.” Phó Thuấn nói.

“Ừ, vâng.” Tống Địch trả lời ngọt ngào.

Phó Thuấn thầm nghĩ, ôi, ở cùng với một cô gái, thật sự là rất khó —— còn tưởng rằng cô mệt không muốn đi, ai biết được đến khi nói không đi thì cô lại muốn đi chứ? Cứ như một trục quay đang có vấn đề, không thể đưa ra điều kiện chính xác nhất.

Lúc này Phó Thuấn đang học cách quan tâm, đột nhiên đổi ý chọn một phòng trà kiểu Hán Phong Trung Quốc: “Đi ăn cái gì đi, thuận tiện nghỉ ngơi.”

“Được rồi.”

Tống Địch ngoan ngoãn đi theo sát anh, mặt hồ xanh lăn tăn gợn sóng bình tĩnh, gió nhẹ thổi đến, thổi bay tóc mái của cô một chút.

Phó Thuấn nghĩ, có vẻ cô rất vui vẻ? Vậy đã đến đúng nơi rồi nhỉ?

Cân nhắc muốn cho Tống Địch được ngủ một lát, Phó Thuấn chọn một phòng trà riêng.

Hai người cởi giày đi vào, trên miếng lót tatimi còn có đệm êm và gối dựa, có thể ngồi, có thể dựa vào thậm chí có thể nằm.

Lúc Phó Thuấn cởi áo khoác ra, còn lặng lẽ nhìn thoáng qua hai cái mặt ở bên cạnh nhau, một lớn một nhỏ, anh không tự giác cong môi lên.

Mặt kính sát đất trong suốt ở đối diện có thể thấy toàn bộ nước hồ, mặt trời màu vàng đã lên cao treo lơ lửng giữa không trung, ánh sáng lấp lánh rơi xuống trên mặt hồ, hình thành những đợt sóng lăn tăn ánh sáng.

Trên giá sách trong phòng trà còn có sách vở cùng với  các sản phẩm gốm nghệ thuật.

Nhân lúc Phó Thuấn đang tìm hiểu menu, Tống Địch thưởng thức một sản phẩm đồ gốm với hình thù kỳ quái trên giá.

Một nữ phục vụ mặc hán phục đẩy cửa ra tiến vào có ý tốt nhắc nhở: “Cô ơi, đồ gốm của chúng tôi đều là được đặt thiết kế làm riêng, không thể cầm lên.”

“Ừ.” Tống Địch gật đầu, ngoan ngoãn ngồi xuống.

Phó Thuấn ngước mắt nhìn những vật nhỏ được nung kia: “Không có việc gì đâu, cô cứ đi xem đi, cái này tôi bồi thường nổi.”

“…”

Nhân viên phục vụ nhìn qua thấy anh ngồi như một ông chủ, trông như là một người đàn ông xuất chúng, cũng không nói thêm gì nữa.

Tống Địch nhanh chóng lắc đầu: “Chúng ta ăn cái gì đây?”

Phó Thuấn cười cười, nâng ly trà lên thổi cho bớt nóng: “Mang lên thì cô sẽ biết.”

Đồ được bưng lên là những món bánh ngon nhất của phòng trà, bày đầy  bàn dài, nhân viên tạp vụ còn mang thêm bàn trà nhỏ. Trà bánh đều là được tạo hình theo phong cách cổ xưa, màu hồng, màu xanh matcha, màu trắng sữa, vị ngọt thanh và chan chan vừa miệng, kết hợp với một bình trà hoa quả tươi mát, có thể chạm đến trái tim của thiếu nữ.

Tống Địch tựa lên gối dựa, ăn đến quên cả trời đất: “Anh Phó…”

Cô ngẩng đầu, thấy người đàn ông ở đối diện đang nhìn chằm chằm cô, mặt cứng đờ, nhanh chóng sửa lời định nói ra: “Tôi thấy anh mặc cái áo khoác này nhìn thật đẹp.”

Phó Thuấn nhìn chiếc áo khoác đen treo ở trên kệ một chút: “Ừ, tôi cũng cảm thấy không tệ, trước có đặt làm mấy cái cùng kiểu dáng nhưng khác màu.”

“Không phải…” Tống Địch cầm chén trà bên trong đen bên ngoài trắng: “Tôi nói là anh rất đẹp, không phải là áo khoác.”

“…”

Phó Thuấn cảm giác đầu anh hơi nóng lên, cần phải ra ngoài hóng gió để bình tĩnh lại một chút.

Nhưng anh vẫn không nhúc nhích, bởi vì con thỏ nhỏ ở đối diện lại càng thẹn thùng hơn, anh nhanh chóng suy nghĩ —— đây là có ý gì? Con thỏ nhỏ đang tán tỉnh anh sao? Đây là tán tỉnh sao? Hay là không tính đây? Đến cùng là có được tính không?

“Cô ăn thêm đi, rồi dựa vào mà nghỉ ngơi một lát, tí nữa lại đi dạo.” Phó Thuấn dùng giọng điệu ra lên nói để đánh vỡ sự bối rối.

“Vâng, được rồi.”

Tống Địch thấy thật nhiều đồ ăn: “Anh không ăn sao? Bánh đậu xanh mơis ra lò, cũng rất ngon.” Cô dùng đũa bằng gốm sứ xinh xắn gắp cho Phó Thuấn một miếng.

Phó Thuấn nhìn miếng bánh ngọt trong đĩa màu xanh của bầu trời, phản ứng đầu tiên là —— có phải nên chụp một bức ảnh lưu lại hay không? Con thỏ nhỏ chủ động gắp cho mình.

Ho nhẹ, anh mở miệng nói: “Không cần, tôi không thích ăn ngọt.” Nhìn đối phương giống như đang ngượng ngùng lại bồi thêm một câu: “Cô cứ ăn đi, nếu ăn ngon thì lúc về đóng gói thêm mấy hộp nữa mang về.”

Con thỏ nhỏ lại bởi vì câu nói này mà nhướng mày cười lên.

Ôi, thật sự là tuổi trẻ mà, chỉ đơn giản như vậy, bởi vì được ăn bánh ngon ngọt mà cảm thấy vui vẻ.

Lần đầu tiên Phó Thuấn hoảng hốt mà phát hiện ra anh là người đàn ông đã sắp ba mươi rồi, mà Tống Địch đang ngồi đối diện —— tuổi xuân mơn mởn, đang còn thanh xuân, đơn giản lại đơn thuần, thật là năm tháng không buông tha con người mà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK