• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên đường đi về, mưa rơi tầm tã, cần gạt nước hoạt động liên tục, vệt nước làm ánh đèn thành phố vặn vẹo một cách kỳ lạ.

Tống Địch không dám nói gì, vì Phó Thuấn cũng không nói một lời.

Phó Thuấn còn ở trong khoảnh khắc tuyệt vời đó chưa thoát ra được. Anh cực kỳ muốn nói Tống Địch, cô đừng về nhà, tiếp tục trò chuyện với tôi trong xe đi!

Nhưng, rõ ràng là không phù hợp.

Thời gian đẹp luôn ngắn ngủi, mà trong lòng anh cũng lạc lõng, giống như cơn mưa thu này.

Tống Địch tìm đề tài để nói chuyện: “Chắc anh Phó không biết…”

“Hả?”

Phó Thuấn quay lại nhìn cô, như thể thấy nụ cười trên khuôn mặt cô, anh nhanh chóng dời mắt về vị trí cũ, chủ yếu là vì sợ tai nạn xe hơi – tại sao sự lái xe tự động lại phát triển chậm như vậy, các kỹ sư/nhà khoa học/số học gia trên toàn thế giới đang lề mề cái quái gì thế?

Tống Địch nói tiếp: “Lúc ở khu mua sắm và bãi đậu xe, đều có người cố ý quay đầu nhìn anh.”

“Oh… vậy hả?”

“Rất nhiều cô gái đều lén lút nhìn anh đó.”

Tống Địch cười nói: “Anh rất cao, đứng ở đâu cũng đều nổi bật, còn… đẹp trai giống như người mẫu.”

“Ừm, lúc trước đi học, trong trường cũng có.”

Tống Địch híp mắt hỏi: “Vậy thì anh…”

Cô đột nhiên dừng lại: “Chắc là quen rồi hả.”

Phó Thuấn nói: “Ừm.”

Những cô gái nước ngoài rất dạn dĩ, đọc sách trong thư viện cũng có thể có người đến làm quen. Tuy nhiên lúc đó anh đang bận học hành, bận trở thành người đứng nhất trong tất cả các môn học, thực sự không có tâm trạng đi ngắm nhìn các cô gái.

Sao nói xong câu này lại không nói tiếp nữa, Phó Tuần nghĩ thầm, có phải anh cũng nên hỏi lại cô không: “Còn cô thì sao?”

“Cái gì?” Tống Địch cảm thấy thẹn thùng mà cười cười: “Tôi bị chìm trong đám người rồi, nhìn không thấy tôi nữa.”

“Điều này cũng đúng.” Phó Thuấn nói một cách đương nhiên.

“…”

Qua một lúc lâu, Tống Địch mới dám nhìn dáng vẻ anh tập trung tinh thần lái xe, quay đầu đi nói: “Có phải tôi quá thấp hay không?”

Phó Thuấn nghe theo nghĩa đen của câu nói, vô cùng chân thành, rất nhanh mà “Ừm” đáp lại.

Anh cảm thấy dựa theo chiều cao của anh, ít nhất Tống Địch phải cao một mét bảy mươi lăm mới miễn cưỡng xứng với anh, hiện tại thật sự là chênh lệch quá lớn.

Đây đúng là cảnh tượng vô cùng chéo ngoe khi nam nữ nói chuyện với nhau mà.

Tống Địch níu lấy túi ba lô, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói một lời.

Phó Thuấn thì chỉ thấy dư vị trong nhà hàng vẫn còn chưa tan hết, trong lòng rất vui, trên mặt cũng không dám biểu hiện quá lố, sợ hù đến bé thỏ trắng.

Trước cổng khu chung cư của Tống Địch có vũng nước, khi xe đến thì bảo vệ không cho vào, cách thật xa hô: “Xe bên ngoài không được vào, không được vào!”

“Vậy thì dừng ở chỗ này đi anh Phó, tôi tự vào được rồi.” Tống Địch lấy dù từ trong túi.

“Đừng nhúc nhích.” Phó Thuấn nói: “Tôi lui ra dừng ở bên ngoài.”

“Anh muốn đưa tôi vào sao? Không cần, cũng không xa lắm.” Tống Địch nói.

Phó Thuấn không để ý đến lời này, lui ra ngoài theo ý của bản thân, dừng xe xong lại nói: “Đưa dù cho tôi.”

Tống Địch đờ ra không biết anh muốn làm gì, chỉ thấy anh cầm dù từ trong tay cô, sau đó mở cửa xe đi ra ngoài.

Nhưng nút khóa của cái dù này có chút vấn đề, Phó Thuấn lại sợ anh sẽ bẻ gãy dù của người ta, chỉ có thể đóng cửa xe lại, đi qua cốp xe phía sau lấy dù.

Vừa mở chiếc dù cán dài hiệu Tinh Công của chính mình ra đã thấy Tống Địch từ ghế phụ lái đi ra.

Bên ngoài đang mưa, Phó Thuấn vội vàng chạy qua che cho cô: “Cô xuống làm gì?”

Thấy mái tóc đen dài của cô dính đầy hạt mưa, muốn giơ tay lau đi nhưng lại không dám.

“Không có việc gì, tôi có thể tự trở về được, anh Phó.”

Tống Địch cầm lấy dù của co từ trong tay anh, mở không ra, thật sự là vô cùng xấu hổ.

Phó Thuấn không nhúc nhích, nhìn cô làm trong chốc lát, mới nói: “Đi thôi. Tôi tiễn cô.”

“Được, làm phiền anh Phó rồi.” Tống Địch khăng khăng ôm chiếc dù của chính mình nói.

Phó Thuấn không hiểu tại sao thái độ của cô lại biến thành như vậy?

Vừa rồi ở nhà hàng không phải rất tốt sao?

Lúc hai người bình đẳng trò chuyện cùng nhau, cô rất hoạt bát trò chuyện một số vấn đề.

Nhưng anh cũng không dám hỏi, chỉ có thể che cho người đang đi ở phía trước.

Tuy dù rất lớn, nhưng Phó Thuấn rất ít khi cầm dù cho con gái, cẩn thận từng li từng tí hơi nghiêng dù sang bên kia của cô, đợi đến lúc đi đến cánh cửa dưới lầu, nửa người của anh đều dính mưa.

Dưới ánh đèn ngoài cửa, Tống Địch ngẩng đầu lên nhìn quần áo của anh đều ướt sũng, bối rối đứng trong cửa hỏi: “Anh Phó, quần áo anh bị ướt rồi, có muốn đi lên lau khô không?”

Phó Thuấn nghiêng đầu nhìn, không quá để ý: “Không ướt nhiều lắm, quần áo này trước kia là làm trang phục quân sự công nghiệp, vải không thấm nước.”

“Vâng… Vậy sao? Vậy thì cũng tốt.” Tống Địch trả lời nói: “Tôi lên đây anh Phó.”

“Được, vậy cô nghỉ ngơi sớm chút.”

Phó Thuấn nói, thấy Tống Địch gật đầu rời đi, anh đột nhiên hỏi: “Cô có muốn quần áo không thấm nước như vậy không?”

“Không… Tôi có áo khoác. Cảm ơn anh Phó.”

Tống Địch cảm giác cô không thể hiểu nổi Phó Thuấn, phất tay bỏ chạy lên cầu thang.

Phó Thuấn nghe tiếng bước chân, ừm, rất trật tự, rất đều đặn nhanh chóng, rất tốt.

Anh xoay người che dù, nhìn qua con đường trước mặt này, lần trước ngay ở chỗ này, Tống Địch ngồi trên xe đã từ chối đề nghị xem kịch của anh, còn chạy ra khỏi xe của anh.

Không ngờ không lâu sau bọn họ đã có thể hẹn đi ăn cơm còn trò chuyện suôn sẻ như thế.

Gặp phải một vũng nước lớn, Phó Thuấn ỷ vào chân dài mà bước qua.

Anh cảm giác được mọi thứ đều phát triển theo hướng tốt đẹp, sung sướng mà che dù đi từ trong tiểu khu đi ra ngoài.

Phó Thuấn lái xe về nhà, thay quần áo giày bị ướt ra.

Không thể chờ đợi được mở tủ rượu lôi chai rượu vang Bách Thúy chín mươi năm tuổi mà lúc trước mang từ nước Pháp về, vốn là chuẩn bị đến ngày tết mới nhâm nhi, nhưng hiện tại Phó Thuấn muốn lập tức dùng rượu đỏ đến hóa giải tình cảm đối với Tống Địch.

Chất rượu màu đỏ ngọc chậm rãi chảy vào từ trong bình rượu, mùi thơm nồng đậm của trái cây rót vào không khí.

Phó Thuấn cảm giác chóng mặt mơ màng, không uống mà tự say.

Ngâm nga bài hát đi tắm rửa, Phó Thuấn có một loại xúc động muốn nói cho toàn bộ thế giới, hôm nay anh và bé thỏ trắng kia cùng nhau vượt qua một đêm rất tốt đẹp.

Đương nhiên đây chỉ là cảm xúc xúc động không tiết chế, theo góc độ lý trí mà nói, anh cũng không muốn bất cứ ai biết rõ về vẻ đẹp tuyệt vời của bé thỏ trắng.

Cầm rượu trốn vào trong thư phòng, mở rèm cửa sát đất ra

Hết mưa rồi, đêm thu mát mẻ đã dần se lạnh, anh ngồi ở bệ cửa sổ bên cạnh, tắt đèn trong phòng, nhìn lên bầu trời đêm đen như mực, cảm giác hết thảy đều vừa ý.

Một mình anh vui thích uống hết nửa bình rượu vang, thì chị dâu gọi điện thoại đến.

Câu hỏi đầu tiên chính là: “ Thuấn… Emcó ở nhà sao?”

Phó Thuấn bước chân trần lên mặt thảm dê nhung đi mở đèn, ánh sáng xuyên thẳng vào mắt, anh khó hiểu mà đứng ở bên cạnh công tắc: “Nếu không thì em ở đâu?”

Ngay sau đó là câu hỏi càng kỳ quái hơn: “Em… ở một mình hả?”

“Nếu không thì sao?” Phó Thuấn không biết hôm nay chị dâu uống nhầm thuốc gì: “Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”

Chị dâu cười cười xấu hổ: “Em về nhà sớm quá.” Cô ấy không đợi Phó Thuấn trả lời, cứ tiếp tục nói: “Anh hai của em nghe nói em ăn cơm cùng một cô gái, còn bảo chị đừng quấy rầy em, em sẽ sắp xếp tốt. Bây giờ chỉ thấy, chị đoán chừng chắc là em ăn cơm chiều xong rồi về nhà ngay đúng không?”

Vẻ mặt Phó Thuấn choáng váng: “Đúng vậy.”

Chị dâu bất lực thở dài: “Anh hai em nói em đã thông suốt rồi. Chị không cảm thấy như vậy.”

“Thông cái gì suốt? Chỉ số thông minh của em cao hơn anh hai!” Phó Thuấn vừa quay lại: “Lúc trước khi anh ấy đi học luôn có cảm giác không đủ chỉ số thông minh.”

Chị dâu cười ra tiếng.

Bỗng nhiên vang lên một chuỗi âm thanh, Phó Thuấn chỉ nghe thấy âm thanh truyền tới của anh hai: “ Thuấn, anh với chị dâu của em đánh cược rồi, em xem, em mà làm cho anh thua thì thật sự rất mất mặt.”

“Hai người lấy em đánh cược? Anh hai, anh như vậy được sao?” Phó Thuấn chỉ biết im lặng với vợ chồng bọn họ.

“Thật sự, trước kia anh cả nói em là đầu óc khi yêu đương chậm phát triển, anh cảm thấy có lẽ không phải.” Anh hai thở dài bất lực nói.

Phó Thuấn phản bác nói: “Đương nhiên đầu óc em không có chậm phát triển gì, kết quả học tập của em toàn bộ đều là A.”

“Đúng, hiện tại anh cảm thấy, em là một quý ông tàn tật trong yêu đương.” Anh hai khoa trương cười nói.

“…”

Phó Thuấn uống rượu, bên tai hơi đỏ lên, đêm nay tâm trạng của anh rõ ràng tốt như vậy, không hiểu sao lại bị hai vợ chồng này phá vỡ, tức giận trách móc nói, “Vậy muốn em làm thế nào? Trực tiếp đem con gái người ta mang về nhà hoặc là đưa đến khách sạn thuê phòng sao?”

“Nếu không thì sao?”

“Nhưng như thế thì không phải là một quý ông.” Phó Thuấn thật sự nổi giận: “Em không thích.”

“Haizz, vậy là em đã ga lăng mà tiễn cô gái đó về nhà sao?” Anh hai hỏi.

“Ừm.” Phó Thuấn hiện tại không muốn cùng anh hai cách vài tuổi này nói chuyện, khoảng cách thế hệ thật sự rất lớn.

“Vậy người ta cũng không hỏi xem em có được lên uống nước hay không à?”

“Không hỏi, trời mưa, quần áo của em bị ướt.” Phó Thuấn ngồi trên ghế sô pha, bưng lên rượu uống một hớp lớn: “Cô ấy muốn mời em đi lên lau quần áo.”

Anh hai rõ ràng là mở cửa đi ra ngoài, chị dâu sáp tới gần hỏi: “Vậy em từ chối hả?”

“Quần áo của em không thấm nước rất tốt, bên trong đâu có bị ướt.” Phó Thuấn bình luận vô cùng lý trí khách quan trung lập: “Được rồi, em không muốn biết những mánh khóecủa hai vợ chồng đã kết hôn, em cự tuyệt.”

Đối diện đã cười đến rõ ràng như thế, chỉ nghe anh hai nói: “Được rồi, được rồi, không cười nhạo em nữa chàng độc thân già, em có nhiều thời gian thì về nhà vài lần, ở cùng một thành phố, đừng làm như thể đang ở nước ngoài. Vả lại dù, em bận rộn thế nào còn bận hơn so với hai người bọn anh sao? Một đại gia đình chúng ta mỗi ngày đều tụ lại cùng nhau ăn cơm, còn thiếu mỗi em, nghỉ Quốc Khánh bảy ngày rồi mà em cũng không về, ngoài miệng ba mẹ không nói gìnhưng trong lòng rất nhớ. Chị dâu cả vừa tới Ngạc Nhĩ Đa tự chọn rất nhiều áo dê nhung, lúc nào trở về lấy.”

“Biết rồi biết rồi, em cúp máy đây.” Phó Thuấn nói, nhấn mạnh: “Tạm biệt.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK