Hôm nay anh mặc áo sơ mi mới, giày cũng mới đến tiệm giặt khô lấy về.
Nhưng Phó Thuấn không chờ được người, người đến giao hoa là một cậu bé, có khuôn mặt trông như con nít bận rộn đi với một cô bé bánh ngọt cùng nhau đem đồ ngọt đến trưng bày thật tốt.
Bọn người bận rộn xong phải rời đi, Phó Thuấn do dự hồi lâu mới ở cửa thang máy chặn cậu bé lại.
“Tống Địch đâu?” Phó Thuấn trực tiếp hỏi.
Cậu bé khá kinh ngạc đấy: “Anh biết bà chủ của chúng tôi sao? Cô ấy đang ở trong tiệm.”
Phó Thuấn nhìn cô bé đang kỳ quái liếc trộm anh ở bên cạnh, nói thẳng: “”Sao cô ấy khôn có tới?”
Cậu bé nói: “Đồ đạc không nhiều lắm…, bình thường một người là được rồi, cửa hàng của chúng tôi không có nhiều nhân viên, ban ngày phải giữ lại một người.”
Hợp tình hợp lý đến mức Phó Thuấn không còn lời nào để nói, anh đen mặt “Ừm”, mới quay người đi vào.
Cô bé quán bánh ngọt lặng lẽ hỏi: “Đây là ai? Ngầu bá cháy!”
Cậu bé lắc đầu: “Không biết, chưa thấy, có thể là bạn của bà chủ chúng tôi.”
Nhưng xem ra không giống như bạn bè, như là kẻ thù.
Phó Thuấn cảm giác toàn bộ sự việc đều rất vớ vẩn, ở trong văn phòng đi đi lại lại, ôm ngực, cảm xúc cực tệ.
Nếu như nhất định phải có một kẻ đầu sỏ gây nên toàn bộ sự việc vậy… đó nhất định là Tống Địch.
Vì sao cô ấy không đến giao hoa?
Lần trước tại cửa rạp hát, cô ấy đã gọi điện thoại cho ai đó, còn cười vui vẻ như vậy!
Kết quả khi quay người lại nhìn thấy anh, mặt cô như nhìn thấy quỷ, kiểu đối xử khác biệt này khiến Phó Thuấn ngẫm lại liền tức giận.
Vì có hoạt động, nên công việc của buổi chiều đều bị đẩy nhanh. Phó Thuấn theo chân cấp trên đi gặp gỡ vài vị lãnh đạo. Sau khi hoàn thành báo cáo tiến độ nghiên cứu và phát triển gần đây, anh nghe xong một loạt lời chúc mừng liền xin phép lui ra ngoài.
Anh lái xe đến cửa hàng “Hoa Nguyệt Hoa Nghệ”, đây là lần đầu tiên anh vội vàng mở cửa xông vào như thế.
Trong cửa hàng, Tống Địch đang bó hoa thì thấy một vị khách có dáng người cao lớn của, kèm theo vẻ mặt không vui xông vào thì lập tức bất ngờ. Một lúc sau nhân viên của cửa hàng nhắc nhở, cô mới theo bản năng quay trở lại công việc.
Tống Địch vội nói:
“Anh Phó, sao anh lại ở đây? Hoa gửi đi có vấn đề gì không? Anh không cần phải đích thân đến, có thể gọi điện thoại, chúng tôi sẽ qua.”
Phó Thuấn hít sâu, cố kiềm chế cơn giận, ánh mắt nhìn về phía ghế sofa, rồi ngồi lên trên đó, nói: “Không cần, cô làm xong việc đi rồi nói chuyện.”
Giọng điệu và cử chỉ giống như ông chủ đang ra lệnh cho nhân viên ở văn phòng vậy. Ngay cả nhân viên của cửa hàng không hiểu chuyện gì mà cũng co rúm người lại.
Tống Địch: “Ừ”, nhanh tay bó hai bó hoa giống nhau, rồi đưa cho nhân viên bán hàng: “Vậy cậu nhanh lên, đứng để khách phải chờ lâu.”
Nhân viên bán hàng gật đầu, trước khi rời đi còn nhìn Phó Thuấn rồi mới ôm hai bó hoa lấy chìa khóa xe đi ra ngoài.
Tống Địch thu dọn phần cuống và lá thừa của hoa Hòa Đa còn sót lại trên mặt bàn cho sạch sẽ, quay người rửa tay, rút khăn giấy chậm rãi lau tay. Sau đó cô rót cốc nước, bước đến cạnh sofa, đặt cốc nước lên bàn trà. Phó Thuấn đã chú ý đến từng động tác của cô, từ góc nhìn của anh có thể nhìn thấy mọi hành động của cô ấy một cách hoàn hảo, tầm nhìn thật tốt.
Mùi hoa hồng trong cửa hàng rất nồng, Phó Thuấn nhìn trái nhìn phải, chờ Tống Địch ngồi vào chỗ của mình mới hỏi: “Tại sao không có đóa hoa mà cô từng đích thân đưa đến văn phòng của tôi?”
“Ý anh là hoa hồng Bungari sao?”
“Đúng.”
Tống Địch giải thích: “Đó là loại hoa nhập khẩu rất quý được bạn gái anh đặc biệt chọn lựa, cần phải đặt hàng trước. Tôi chỉ nhập hàng theo nhu cầu của khách thôi. Thường thì không có. Bình thường tất cả mọi người đều mua loại hoa này để tặng vợ mình.”
Cô chỉ vào bó hoa phía sau Phó Thuấn. Phó Thuấn nhìn xem thử: “Không phải là giống nhau sao? Đều là màu đỏ.”
Tống Địch cười cười nói: “Không giống nhau. Đặc điểm không giống, ý nghĩa biểu đạt cũng không giống.”
Phó Thuấn nói: “Chỉ là thủ đoạn của mấy người buôn bán để đẩy nhanh tiêu thụ thôi.”
Tống Địch cảm thấy cùng người đàn ông này nói chuyện giống như đi vào ngõ cụt vậy, cũng không cần phải tranh chấp cái gì: “Ừm, cũng đúng. Nhưng tôi vẫn mong mọi người mua loại đắt hơn.”
Phó Thuấn nghĩ đến cô cũng là người buôn bán, nhất thời cảm thấy có chút có lỗi: “Ý tôi là…”
“Không sao.” Tống Địch uống nước, thản nhiên hỏi: “Sao anh lại ở đây?”