Những lời cuối cùng của Quan Hạo Hiên vẫn còn vang lên trong tâm trí anh: ‘trong trường hợp đó thực sự là cùng một người thì cậu nên cẩn thận, cậu có thể chơi, nhưng đừng quá coi trọng.’
Phó Thuấn vẫn chưa hiểu được giữa Tống Địch và người tặng hoa có mối quan hệ gì không, hoặc là có động cơ và mục đích gì.
Nhất là dáng vẻ đó của Tống Địch, Phó Thuấn nghĩ đi nghĩ lại vẫn không thể đánh đồng cô với cái gọi là “cô gái lắm chiêu trò xấu xa” một chút nào.
Nửa đêm chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, Phó Thuấn mơ hồ nghĩ đến nụ cười ngọt ngào của Tống Địch, nếu cô là người phụ nữ tặng hoa hồng, cũng không phải chuyện xấu gì đúng không?
Tuy rằng nghịch ngợm có chút quá đáng, nhưng nếu người đó là Tống Địch thì anh cũng không tức giận như vậy.
Nhưng anh lập tức tỉnh táo lại, không phải Tống Địch, nếu là Tống Địch, vì sao cô lại nói anh có rất nhiều bạn gái? Còn tùy tiện chỉ trích anh như vậy?
Không hợp logic chút nào.
Sáng hôm sau khi thức dậy, phản ứng đầu tiên của Phó Thuấn là anh phải làm rõ chuyện này. Nếu anh không thể giải quyết vấn đề này thì sau này đừng nghĩ đến việc có một cuộc sống yên lành.
Mấy ngày sau là kỳ nghỉ Trung thu kéo dài ba ngày, Phó Thuấn theo quy định cũ của gia đình họ Phó, hôm nay phải tập trung tại nhà để cùng người già tham gia các lễ hội truyền thống.
Trên đường trở về nhà cũ, Phó Thuấn cố tình đi vòng qua tiệm hoa Hoa Nguyệt Hoa Nghệ, nhưng cửa hàng đã đóng cửa.
Phó Thuấn lái xe đi xa, một lúc sau anh mới phản ứng lại, có lẽ là cô đã về quê ăn Tết Trung thu.
Nhưng tại sao đến ngày thứ ba cô vẫn chưa quay lại? Không cần kinh doanh sao?
Anh vỗ nhẹ vô lăng, chống tay trái lên cửa kính xe, nhìn hoàng hôn lặn dần chìm vào đám mây từng chút một.
Về nhà, Phó Thuấn tìm thông tin liên lạc của Tống Địch từ điện thoại di động của mình, hôm trước khi còn ở văn phòng anh đã lưu lại rồi.
Anh bấm gọi không chút do dự, nhưng bên kia rất lâu không trả lời.
Vừa định bỏ cuộc thì một giọng nói nhẹ nhàng truyền đến: “Xin chào, ai vậy?”
Phó Thuấn ho nhẹ, mở rèm cửa dày từ trần đến sàn của phòng làm việc, đứng ở cửa sổ nhìn về góc thành phố rực rỡ ánh đèn: “Phó Thuấn.”
Người bên kia do dự một hồi, mới chậm rãi hỏi: “Anh Phó? Anh có chuyện gì sao?” Giọng điệu khó che giấu sự kinh ngạc.
Phó Thuấn thật sự không có gì để nói, cũng không đến mức hỏi thẳng trực tiếp, hồi lâu mới nói: “Zalo của cô số mấy, để tôi thêm cô.”
“Ồ.” Tống Địch nhẹ nhàng đáp lại: “Vậy tôi cúp máy và gửi ID Zalo cho anh sau có được không?”
Giọng cô nhỏ nhẹ, đặc biệt là tiếng “được không” ở cuối câu như đang làm nũng.
Phó Thuấn nói, không còn lời nào nữa, cô liền có thể cúp điện thoại.
Tin nhắn được gửi rất nhanh, Phó Thuấn rất hài lòng với điều này.
Anh tìm kiếm thấy tài khoản Zalo tên là Hoa Nguyệt -Tống, cái này có gì khác biệt với mấy cái nick name [AP & AD Trương Thị A / Lý Văn B] trong viện nghiên cứu không?
Cảm thấy bị đối xử một cách công thức hóa, anh lại bực bội.
Phó Thuấn tự hỏi trong lòng, cô thật sự coi anh là khách hàng sao? Anh tựa vào bàn làm việc, hung hăng gõ chữ cái Trung Quốc: “Đừng gửi icon biểu cảm, gửi giọng nói thoại đi.”
Nhưng câu này đã gửi đi rất lâu, bên kia vẫn không có trả lời.
Phó Thuấn vội vã hỏi: “Cô đâu rồi?”
Lúc này mới có một dòng tin nhắn nhảy ra: “Anh Phó, tôi không biết nên nói gì.”
Phó Thuấn nhìn hộp thoại, cảm giác anh cũng sắp điên rồi: “Không có việc gì, chúc ngủ ngon.”
“Được rồi, chúc ngủ ngon.”
Nhìn mấy chữ này, Phó Thuấn đã có thể tưởng tượng ra biểu tình trên khuôn mặt của Tống Địch, chắc chắn là trông như một con thỏ ngoan ngoãn, hiền lành.
Anh uống chút rượu, ngồi trên ghế sô pha bên cửa sổ, mở trang cá nhân của Tống Địch.
Đây có lẽ là lần đầu tiên trong đời Phó Thuấn lướt trang cá nhân của một người, trải nghiệm ủ cảm giác nhìn trộm cuộc sống của người khác.
Ngoại trừ hoa ra thì cũng là hoa, tất cả đều là hoa.
Ba cái status mỗi ngày, caption đi kèm đều là Hoa Nguyệt Hoa Nghệ, chào mừng bạn đến đặt hàng, kèm theo một chuỗi số điện thoại, hoặc thông tin khuyến mãi trong những ngày lễ, và một chuỗi các tấm hình quảng cáo nhiều loại hoa khác nhau.
Phó Thuấn không có tâm trạng bấm vào xem hình.
Cuối cùng cũng thấy những thứ khác, vé xem phim, thời gian và thông tin là cảnh họ gặp nhau gần đây.
Dòng chữ kèm theo là: Không ngờ vẫn còn dư vé, may thật.
Phía sau có ba icon mà Phó Thuấn không thể hiểu được.
Có lẽ là phấn khích hoặc hạnh phúc, anh nghĩ.
Nhưng ngồi ở vị trí xa như vậy, có gì đáng vui vẻ?
Trong rạp chiếu phim hơn hai nghìn chỗ ngồi, hàng ghế cuối cùng chắc cũng chỉ thấy vài bóng người.
Lướt xuống tiếp thì vẫn là những hoa khác nhau, và rồi anh thấy quán cà phên thành phố Dạ Lữ Nhân quen thuộc.
Nhìn vào logo trên bức tường bên ngoài quán cà phê trong tấm hình, không hiểu sao anh lại thấy hồi hộp, nhưng khi nhấn vào xem kĩ, anh lại thấy tất cả đều là trang trí hoa lá.
Nhìn lại ngày giờ, đúng rồi, sau đó bọn họ đã uống cà phê cùng nhai.
Anh vẫn không bỏ cuộc, quay trở lại đầu trang và tìm kiếm theo ngày anh uống cà phê, mỗi ngày đăng ba tin, nhưng lại không có gì liên quan đến anh.
Phó Thuấn nghĩ, uống cà phê với anh không có gì đáng để đăng sao?
Anh hoàn toàn quên mất tình hình hôm uống cà phê đó đã khó hiểu đến mức nào.
Lùi lại mấy ngày trước, thực sự có một bức ảnh riêng về một đóa hoa hồng mà anh cảm thấy quen thuộc, anh liền bấm vào xem kỹ hơn.
Chú thích: Ba ngày thứ hai liên tiếp, một cô gái đặt hoa cho một người đàn ông. Hoa hồng Bulgary loại đẹp nhất, dành tặng cho người cô ấy yêu thương nhất, tất cả sự ngọt ngào đều tự hiện rõ trong hoa, thật hạnh phúc. Phía sau là một chuỗi biểu cảm kích động và hạnh phúc khác.
Phó Thuấn nghĩ, điều này có phải chứng tỏ cô không phải là người tặng hoa hồng không?