• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ khi biết Phó Thuấn  đã bị đuổi khỏi viện nghiên cứu, Tống Địch cảm thấy vô cùng lo lắng.

Phó Thuấn tự hỏi không biết có nên trò chuyện cùng cô hay không,  nghĩ đến chuyện cô thật sự quan tâm đến mình.  Dáng vẻ nhỏ nhắn trông vô cùng thú vị, thế nhưng khi nghĩ đến trước đây cô gạt mình,  anh lại không tiết lộ rằng mình có tiền.

“Trong hai trăm  vạn mà Ngô Bình đưa em còn có hơn hai mươi  vạn, bây giờ em sẽ đưa anh toàn bộ.” Tống Địch nói: “Vốn dĩ đây là số tiền em không nên lấy, ngày mai em đi rút ra.”

“Anh ta chuyển tiền cho em sao?”

“Tiền mặt, em để dành.” Tống Địch nói, thấy anh vẫn có tâm trạng uống rượu vang, cô không biết nói gì:  “Sao anh  chẳng hề lo lắng một chút nào hết vậy?”

“Anh phải lo lắng cái gì? Ngày mai không phải đi giao hoa cho em sao?”

“Em không muốn, anh đi giao hoa cho em lỡ người mua hoa  vừa mắt anh thì sao?” Tống Địch nhíu mày: “Em không muốn.”

Phó Thuấn thấy cô chăm chú vào đồ đạc trong nhà, trong lòng nghĩ đừng nói là chuẩn bị bán tài sản đấy nhé? Anh vội vàng nói: “Viện nghiên cứu không bắt anh bồi thường, anh còn có tiền tiết kiệm, không chết đói được đâu.”

Anh thật  sự lo là ngày mai cô nhóc này sẽ bắt đầu cho mình ăn dưa muối.

Phó Thuấn đã quen trải qua cuộc sống nhàn hạ, không muốn hai rau một canh chịu khổ đâu.

“Anh có bao nhiêu tiền tiết kiệm?” Tống Địch hỏi: “Tính thêm hơn hai mươi  vạn của em thì có đủ đợi đến khi anh tìm được việc làm không?”

Phó Thuấn  định sẽ hù dọa cô một chút, thế nhưng suy đi nghĩ lại, thì cảm thấy thôi bỏ đi,  ngộ nhỡ bị dọa sợ tới mức hỏng mất thì anh biết phải làm sao đây,  anh đột nhiên lên tiếng: “Mười mấy vạn là đủ rồi, anh cũng không phải người ngày ngày đều đốt nhân dân tệ đâu-”

“Nhưng xe của anh lại bị hỏng, tiền nhà, tài sản, tiền sinh hoạt thì sao?  Hơn nữa anh chỉ toàn muốn ăn đồ ngon…”

Quả nhiên-Phó Thuấn nhanh chóng nói: “Lừa em đó, căn nhà này là anh mua, không cần trả tiền thuê nhà.”

“Thật sao?” Tống Địch mở to hai mắt  nhìn anh: “Tại sao anh lại nói dối?”

Phó Thuấn nhanh chóng ôm cô vào lòng: “Chỉ là thay đổi công việc thôi, đừng lo lắng chuyện đó. Không có việc gì nữa đâu.”

“Hy vọng vậy.”

Mặc dù Phó Thuấn bảo Tống Địch đừng lo lắng, nhưng bản thân anh thực sự lo lắng  việc Ngô Bình lại tìm Tống Địch gây phiền phức.

Ngày  hôm sau anh nhờ Quan Hạo Hiên cử một nữ vệ sĩ từ công ty bảo vệ của anh ta đến để  giúp cô khai trương cửa hàng hoa.

Khi Tống Địch thấy nữ vệ sĩ  đứng đó, cô không thể tin được rằng mình thực sự có vệ sĩ.

Phó Thuấn nói: “Chính là để  giúp em khai trương cửa hàng hoa. Mấy ngày gần đây đừng lái xe đi giao hoa,  cho dù kiếm ít tiền cũng đừng đi ra ngoài, nghe rõ chưa?”

Tống Địch gật đầu, không dám gây chuyện nữa.

Có vệ sĩ, Phó Thuấn ngày ngày  ở nhà, cẩn thận lựa chọn tất cả những dự án mà anh đã phụ trách trước đó.

Trong vài năm trở lại đây, kể từ khi anh từ nước ngoài về, về cơ bản anh đã dựa theo tiến độ của viện nghiên cứu,  tiến hành làm dự án trong nước.

Thật ra dựa theo cách nghĩ của anh, có rất nhiều dự án  dư thừa, chủ yếu là vì để trình báo  cho từng tầng ở tập đoàn.

Dự án không bị gì thế mà lại phải chấm dứt thì càng nhiều…

Không phải là anh chưa từng nghĩ đến nhưng lời mà Phó viện trưởng Trương đã nói.

Đồng thời, việc bà Thành hỏi về chuyện khởi nghiệp trước đây, vẫn luôn xoay chuyển trong đầu anh.

Gây dựng sự nghiệp là một vấn đề lớn.

Lúc Tống Địch nhờ vệ sĩ đưa về nhà, Phó Thuấn cũng vừa sắp xếp xong tài nguyên nhân mạch trong tay.

Từ những đồng nghiệp kỹ thuật, đến những anh lớn trong giới có quan hệ với anh, đến những đồng nghiệp, những người bạn học cũ ở nước ngoài đã cùng nhau thực hiện các dự án…

Chúng đều được sắp xếp đầy đủ trong tài liệu này.

Ngay lúc Tống Địch gõ cửa, Phó Thuấn rời khỏi máy tính, nhanh chóng đi ra mở cửa.

Cửa vừa được mở ra, Phó Thuấn đã ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của cây cỏ, thấy những chiếc lá tròn nhỏ trên cành cây xanh tươi, lúc đó anh mới nhớ ra thứ này tên là Bạch Đàn lá tròn.

Tống Địch nâng bông hoa lên hỏi: “ Trông có đẹp không?”

Phó Thuấn sững sờ trong  giây lát.

Tống Địch cười: “Được rồi, em biết anh không hiểu.”

Được lắm.

Phó Thuấn vui vẻ kéo người vào nhà: “ Em có bận lắm không? Nhiều khách không?”

“Không có khách, ngày thường cũng ít người hơn.”

Tống Địch lấy một bình hoa từ trong chiếc túi lớn, sau đó nhanh tay cắm bạch đàn vào trong bình, nhìn trái nhìn phải, đặt lên dàn âm thanh, quay sang hỏi chủ nhà: “Đặt ở đây có được không?”

“Được.” Phó Thuấn nhìn bình thủy tinh: “Không thêm nước sao?”

“Không cần thêm  nước, vài ngày nữa sẽ trở thành hoa khô, rất dễ chăm sóc.” Tống Địch nói, cô sống ở đây mấy ngày cũng đã thích ứng được đôi  chút, vô cùng tự nhiên đi vào phòng tắm rửa tay.

Phó Thuấn đi vào, dán trên lưng của cô, ôm cô, ngửi mùi hương  trên đỉnh đầu cô: “Thơm quá.”

“Không phải là dầu gội đầu của anh sao?” Tống Địch không nói gì nhìn anh trong gương.

“Phải không?” Phó Thuấn ngửi lại và xác nhận  đúng thật là như thế: “Thế nhưng khi  dùng  trên đầu em thì thơm hơn.”

“…” Tống Địch xoay người, kiễng chân, hôn lên mặt anh: “Hôm nay thật tốt.”

Phó Thuấn  thầm nghĩ trong lòng, có sao? Anh  lại thấy bữa tốt bữa xấu.

Anh kéo người ra khỏi phòng tắm: “Buổi tối muốn ăn gì?”

“À!” Tống Địch chạy đến cầm lấy cái túi lớn đặt ở cửa: “Em nấu cơm, em thấy trong bếp có dụng cụ, em mua  nguyên liệu rồi.”

“…”

Phó Thuấn bất lực lên tiếng: “Được rồi, em nấu đi.” Nghĩ đến Olivia, anh vội hỏi: “Em biết nấu ăn không?”

“Biết chứ.” Tống Địch rất tự nhiên nói: “Làm sao vậy, anh không tin em à?”

“Không có, vậy em cứ làm đi, anh còn chút việc.”

Phó Thuấn chạy đi thật nhanh, anh không muốn thấy quá trình thức ăn bị giết  một cách thô bạo.

Khoảng bảy giờ, Phó Thuấn được Tống Địch gọi ra khỏi phòng làm việc để đi  dùng bữa tối.

Phó Thuấn cảm thấy hơi choáng váng, không ngờ mới mấy ngày mà cô đã xem nơi này thành nhà rồi.

Năng lực thích ứng của cô nhóc này quả là mạnh mẽ..

“Không ngon…”

“Cũng phải nói ngon.” Phó Thuấn tiếp lời.

“Đương nhiên là không được, anh phải nói cho em biết, nếu không em làm sao có thể tiến bộ!” Tống Địch không nói nên lời vỗ anh.

Phó Thuấn  cảm thấy buồn cười,  dường như khóa học vợ chồng chung sống sinh động của Quan Hạo Hiên và Olivia không phù hợp cho anh và bé thỏ trắng.

Ba món mặn và một canh, có thịt có rau.

Phó Thuấn nhìn những món ăn quen thuộc, rất muốn nói với cô-làm thế nào em lại nấu những món ăn giống như bà dì trong nhà ăn của viện nghiên cứu vậy?

Quên đi, có lẽ  sẽ làm cô bị tổn thương.

Phó Thuấn và Tống Địch khi ăn đều không nói gì nhiều.

Tống Địch thấy anh ăn nho nhã, nhai chậm nuốt kỹ nhưng tốc độ khá nhanh, chỉ một lát đã ăn gần hết, còn ăn hết cả mớ rau mình đã xào.

“Vậy… Có  ngon không?” Tống Địch căng thẳng hỏi.

Phó Thuấn lấy khăn ướt lau miệng: “Ngon lắm.” Anh đưa tay nhéo nhéo mặt cô: “Nhưng lần sau em đừng làm như vậy nữa.”

“Tại sao? Ăn không ngon à?” Tống Địch bĩu môi: “Anh à, sao anh lại như vậy chứ, anh cứ nói thẳng đi!”

Chờ một chút!

Câu này hơi quen quen.

Phó Thuấn ho nhẹ, đứng dậy đi vào bếp rót hai cốc nước ấm, sau đó  đưa cho cô một cốc.

“Vậy em có muốn nghe sự thật không?”

“Ừm!” Tống Địch cầm cốc nước, nhìn chằm chằm vào anh.

Phó Thuấn đặt tay lên mặt bàn, gõ nhẹ rồi chậm rãi hỏi: “Em dành thời gian đi mua sắm và nấu nướng mất bao  lâu? Một lát rửa bát lại mất bao lâu?”

Nói xong liền uống một ngụm nước.

Tống Địch tính toán: “Mua rau mất nửa tiếng, nấu cơm, rửa bát, thu dọn… Nhanh nhất cũng phải nửa tiếng.”

“Vậy vừa rồi anh ăn trong bao lâu?”

Tống Địch liếc anh, không hiểu  anh có ý gì, chỉ thành thật nói: “Mười lăm phút.”

“Nếu tính toán một cách cẩn thận  thì  em vừa bỏ ra hai tiếng đầu tư chỉ để đổi lấy mười lăm phút vui vẻ của anh. Anh không nghĩ điều đó xứng đáng đâu.” Phó Thuấn nói.

“Anh đang nói gì vậy?” Tống Địch nghẹn ngào nói: “Em  muốn nấu ăn… Nếu anh ăn ngon, vậy thì thời gian em bỏ ra là xứng đáng.”

“Không đáng đâu.” Phó Thuấn vỗ nhẹ vào tay cô: “Nếu em dành hai giờ đó để nghe nhạc, sửa soạn, hay cho dù em chỉ pha một tách trà rồi ngồi bên cửa sổ ngẩn người, anh đều cảm thấy nó có ý nghĩa hơn là cố làm hài lòng anh.”

Tống Địch ngắt lời anh: “Em hiểu, nhưng có chỗ em không hiểu,  ý anh là không muốn em làm cho anh vui?”

“Anh chỉ là không muốn em phải bỏ ra hai tiếng lao động chân tay để đổi lấy mười lăm phút vui vẻ của anh.” Phó Thuấn buông tay: “Bát cứ đặt ở đây đi, lát nữa anh mời một dì giúp việc, ngày mai đến  dọn dẹp.”

“…” Tống Địch xấu hổ: “Vậy em vào nhà anh để làm gì?”

“ Bình thường khi ở nhà em hay làm gì?”

“Dọn…” Tống Địch  đột nhiên không nói nên lời: “Dọn dẹp, rảnh rỗi thì xem phim, coi kịch Mỹ, còn không thì xem một chút video cắm hoa ở nước ngoài.”

“Vậy thì hãy làm những việc đó.”

Tống Địch nhìn bát đĩa trên bàn ăn trước mặt: “Vậy… Vậy em có thể gộp chúng vào chung một chỗ trước không? Đặt nó ở đây rất bốc mùi.”

“Ừm.”

Phó Thuấn sờ sờ trán cô: “Mỗi ngày anh đều phải đi ngủ lúc mười một giờ, đối với anh một ngày rất ngắn ngủi, nên chỉ cần làm những việc có ý nghĩa.”

Tống Địch ngẩng đầu lên nhìn anh, như thể đây là lần đầu tiên quen biết anh, đôi môi  mím chặt,  mãi một lúc lâu sau cô mới lên tiếng: “Vậy trước kia, lúc anh chạy tới gặp em thì sao? Đó có phải là  cũng không…”

“Bất cứ những việc gì anh đã làm, anh đều cho là ý nghĩa.” Phó Thuấn dựa trên cái đầu sạch sẽ của cô, nhìn cô đau lòng: “Đừng hoài nghi tình cảm mà anh dành cho em.”

“Ồ.”

Tống Địch nhìn nơi định đặt rượu, chống tay lên bàn, chống cằm nhìn bức tranh trên tường đối diện bàn ăn.

Bức tranh được đóng bằng một tấm vải rách màu xanh lá cây, với đường cắt thẳng.

Ánh mắt Tống Địch di chuyển từ trên tấm vải đến bóng lưng Phó Thuấn đang rót rượu, cảm giác anh thật giống  bức tranh này, làm cho người ta cảm thấy khó hiểu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK