- Còn chưa rõ? Vậy Lãnh tổng có biết người nào họ Hạ không?
Đường Hạo vừa cười vừa nhìn người trước mặt rồi lại nhấn tiếp một cái nút trên điều khiển. Sợi dây từ từ chuyển động, hai chân Lãnh Thanh Phong cũng theo đó mà nhúng xuống nước đàn cá hổ liền lao tới không ngừng cấu xé chân hắn ta.
Từng chận đau đớn đánh thẳng vào đại não khiến Lãnh Thanh Phong rên rỉ đau đớn đồng thời nhận ra người phụ nữ đó là ai, giận dữ cùng đau đớn đang thiêu đốt tâm trí hắn ta.
- Mày biết con khốn Hạ Uyển Nhi sao?
- Nghĩ ra rồi sao?
Đường Hạo nhìn hình ảnh ghê sợ trước mặt mà không biểu cảm cứ như hắn đang xem một bộ phim tình cảm thú vị vậy. Dừng một lúc hắn dùng đôi mắt rét lạnh có thể đông chết mà nhìn kẻ đáng chết trước mặt.
- Lãnh tổng đây nghĩ mình đủ tư cách gọi cái tên đó sao?
- Thứ đàn bà dơ bẩn như vậy tao còn chưa chơi chết nó đã là may rồi!
Lời nói vừa dứt bầu không khí xung quanh liền rơi vào con số âm. Hắc Báo, Phi Hổ đứng bên cạnh Đường Hạo mà cũng cảm thấy như bản thân sắp đóng băng tới nơi rồi. Trời ạ tên ngu xuẩn này chết đến nơi rồi mà còn mạnh miệng. Ai mà không biết Hạ tiểu thư là viên ngọc quý trên tay chủ thượng, vậy mà người này nói cái gì mà dơ bẩn. Má nó chứ! Tên này mù nhưng chủ thượng nhà các anh không mù. Hạ tiểu thư là người phụ tốt như vậy hắn ta lại không biết quý trọng còn hành hạ người ta tàn nhẫn như vậy, bây giờ còn coi thường dùng lời thô bỉ như vậy để nhục nhã. Thật là ếch ngồi đáy giếng mà. Lần này thì hay rồi lửa giận trong lòng chủ thượng đã bùng lên rồi giờ còn bùng lên giữ dội. Xem kìa mấy bọn thủ hạ bọn anh còn sắp bị hàn khí xung quanh làm lạnh chết rồi.
- Dơ bẩn sao?
Đôi mắt hổ phách của hắn càng ngày càng thâm trầm
Bể cá đóng lại Lãnh Thanh Phong bị kéo lên nằm chật vật dưới nền kính hai chân thê thảm máu thịt hỗn độn máu tươi không ngừng túa ra đỏ càng một vùng ghê người. Vết đạn bắn cùng những vết cá cắn ở bàn chân khiến Lãnh Thanh Phong ngày càng khổ sở nhưng lại càng căm hận mà cười lớn
- Không phải sao? Chẳng lẽ Hạ Uyển Nhi giả vờ đáng thương hay kĩ thuật trên giường của cô ta tốt đến mức khiến anh mê muội?
Đường Hạo không nói, bàn tay trên bàn xiết chặt như muốn bóp nát tên khốn này. Nhưng có kẻ vẫn muốn tìm chết
- Ha, mày cũng bị thứ giả tạo đó lừa dối sao? Không biết loại phụ nữ đó đã lên giường với không biết bao thằng đàn ông rồi. Lúc trước cô ta chẳng phải còn quỳ xuống dưới chân cầu xin được lên giường với tôi sao. Chẳng lẽ không kiếm được lợi ích từ tôi liền bò lên giường của anh sao? Loại phụ nữ chỉ biết lấy thân thể mình ra câu dẫn đàn ông không phải dơ bẫn à?
Vừa nghe lời này điều khiển trong tay liền bị Đường Hạo bóp nát thành mảnh vụn. Thuộc hạ đứng bên cạnh hắn toát mồ hôi, đứng thẳng tắp không dám có bất cứ hành động nào trong lòng mắng chửi Lãnh Thanh Phong hàng vạn lần đào mười tám đời tổ tông mà chửi. Thật là, thật là tên ngu, ngu không tả nổi mà!
- Câm miệng!
Sau tiếng quát lớn của hắn căn phòng rơi vào im lặng.
Hắn một lần nữa đứng lên, đôi chân thon dài bước về phía trước, sát khí tỏa ra bốn phía. Lúc này phải dùng từ sa tan để miêu tả hắn. Đúng như lời đồn. Ác quỷ đã trở lại rồi! Sau một năm mất tích thì bây giờ sát thần của thế giới ngầm đã trở lại. Đáng sợ thật mà..
- Nếu Lãnh tổng không biết chữ "địa ngục" viết như thế nào thì hôm nay sẽ được biết nó viết rất dễ dàng như thế nào! Ảnh mang Death tới đây!
Ảnh là mệnh danh của Hắc Báo trong bang Thiên Long, sát thủ số một thế giới tay súng giỏi đứng thứ hai trong giới chỉ sau Đường Hạo. Còn Death là do Đường Hạo tình cờ cứu được trong một lần dạo chơi đi tìm nguyên liệu chế độc cho tên Phong Dật ở bên Mỹ. Từ đó nó trở thành thú cưng của hắn đặt tên là Death cũng có nghĩa là "thần chết".
Hắc Báo tiến lên mở bức tường phía sau dẫn ra một con hổ to lớn, lông trắng muốt có thêm vài cái vằn đen uốn lượn trên lưng càng thêm đẹp mắt. Cái bờm được trải chuốt tỉ mỉ, đôi mắt nâu đầy hung dữ, hàm răng trắng sắc nhọn như một cây đao của tên đao phủ nào đó. Death được thả ra liền thong dong bước đi theo đúng nghĩa là vị chúa tể. Tới bên cạnh Đường Hạo nó liền ngồi xuống ngẩng cao đầu nhìn chủ nhân lắc lắc vài cái như vui mừng.
- Death đã lâu không cho mày được vui chơi. Hôm nay cứ thỏa sức!
Hắn vuốt ve đầu của Death nói chuyện cứ như kiểu bàn về việc hôm nay ăn gì.
Hắc Báo đứng sau biểu tình rất cảm thán. Phải nói tên Lãnh Thanh Phong này rất may mắn nha. Death rất được chủ thượng yêu thích hiếm khi mới cho nó ra mặt. Vậy mà hôm nay lại dẫn Death đến để chăm sóc tên này. Ai! Phải nói cơn giận dữ của chủ thượng đã lên đỉnh điểm rồi tới mức phải gọi Death đến là không phải chuyện đùa. Quả này tên kia thảm hại rồi.
Death là con vật gì chứ? Nó là con hổ hoang dã hung dữ nhất mà anh từng thấy hơn nữa còn do chính tay chủ thượng huấn luyện. Nó đã trải qua rất tốt một loài bài huấn luyện phải gọi là khó đến mức biến thái ở đảo Quỷ do chủ thượng tạo ra.
Nói đến đảo Quỷ Hắc Báo lại rùng mình một cái. Đảo Quỷ là hòn đảo cách biệt của bang Thiên Long không có tên trên bản đồ, là nơi để trải qua bài kiểm tra cuối cùng của các thành viên trong bang, nơi đó có mười cấp độ kiểm tra cho mỗi trình độ khác nhau. Người như anh với Phi Hổ mới chỉ vượt qua bảy cấp thôi, chưa từng ai vượt qua cả mười cấp cả ngoại trừ chủ thượng là người ngoại lệ. Trong mười cấp đấy tên Phong Dật đáng chết kia cũng nhúng tay vào tạo ra. Phải nói mấy loại độc của cái tên kia rất biến thái, ai trúng phải sống dở chết dở đã là may mắn lắm rồi. Mấy thứ biến thái của tên Phong Dật đó ở cấp tám nên mới khiến Hắc Báo anh không thể nào vượt qua, thật đáng hận mà. Thôi thôi anh không muốn nghĩ đến cái nơi khủng bố kia, quả thật không muốn quay lại chỗ đó lần thứ hai đâu! Thiện tai, thiện tai!
Vừa nghe lời Đường Hạo nói Death liền gầm gừ vài cái chậm rãi tiến đến người đang nhếch nhác dưới đất
- Grừ.. Grừ..
Đến cạnh Lãnh Thanh Phong Death liền hứng thú vui đùa, lặn lộn hắn ta (LTP) như chong chóng cuối cung tặng thêm vài phát cắn chí mạng vào tay chân với vẻ hả hê vô tội.
- Ừm! Death làm rất tốt! Nhưng còn nhẹ tay quá! Hôm nào sẽ cho mày gặp Nhi Nhi cùng chơi đùa coi như phần thưởng. Chắc chắn cô ấy sẽ thích!
Đường Hạo nhìn Death đầy tán thưởng.
Tất cả mọi người có mặt trong phòng trừ tên Lãnh Thanh Phong bị Death chơi cho ngất xỉu dưới đất ra thì ai cũng há hốc miệng mắt chữ a mồn o vì câu nói của vị trước mặt này. Cái gì mà nhẹ tay hả trời. Nếu ngày thường bọn họ mà bị Death cào là đã thảm rồi chứ đừng nói bị nó cắn mà cắn không chỉ một phát mà mấy phát lận nha.
Phải biết răng và móng vuốt của nó đều có độc đề xuất mà cũng là tác phẩm của tên Phong Dật chứ còn ai vào đây. Ai, mà độc lần này dùng sẽ không gây chết người nhưng chúng phải thì chịu đau đớn vô cùng. Ôi thần linh ơi! Vậy mà nương tay sao chủ thượng? Nếu không nương tay thì không biết tên kia sẽ ra cái dạng gì. Nếu chết rồi thì bọn này lấy gì để chơi?
Hơn nữa nếu tai họ không bị lãng thì ai cũng nghe thấy ông chủ nói cái gì mà để Death chơi đùa cùng Hạ tiểu thư. Chẳng biết Hạ tiểu thư nhìn thấy nó có bị dọa sợ cho ngất xỉu không chứ đừng nói tới chơi đùa lại còn thích nữa! Má ơi! Chủ thượng à không phải ai cũng có thú vui tao nhã như ngài đâu mang hổ hoang dã về làm vật thú cưng, còn cái gì mà nuôi cá hổ rắn độc cho đỡ nhàm chán. Không biết khi Hạ tiểu thư thấy mấy cái gọi là tao nhã của chủ thượng có bị dọa sợ mà bỏ chạy không nữa.
Mà chết rồi nếu Hạ tiểu thư mà chạy mất thì bọn họ coi như xong sao? Trời ạ! Không được đâu nha! Bọn họ trả muốn quay về tháng ngày đối mặt với ông chủ như diêm vương mặt lạnh đâu nha! Tảng băng nghìn năm nhà họ giờ đã tan chảy khiến cuộc sống tốt đẹp biết bao.