• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3: Cô chỉ là món đồ để tôi chơ

Sau một đêm cực hình, hôm sau tỉnh lại Hạ Uyển Nhi thấy mình bị nhốt trong một căn phòng tối om chỉ hở một khe sáng nhỏ từ cửa sổ trên cao. Từ sau hôm đó cô bị nhốt ở đây, không biết đã qua bao lâu, chỉ ngày ba bữa cơm được người đưa đến đầy đủ còn lại không có gì cả. Cô đã bỏ trốn nhưng vẫn bị bắt lại rồi bị đánh một trận và bị xích vào chân giường. Đêm đến phải tận mắt chứng kiến người mình từng yêu sâu đậm ân ái bên người con gái khác. Từng ngày trôi đi cùng bóng tối tràn ngập trong bi thống khiến Hạ Uyển Nhi từ người con gái trong sáng, tươi đẹp thanh thuần biến thành người tịch mịch ngày không nói nửa câu chỉ biết rơi nước mắt trong tuyệt vọng. Da cô xanh xao, người không còn sức sống đôi mắt vô hồn, mình đầy thương tích, đôi chân trắng nõn không tì vết nay mảng xanh mảng tím, cổ chân tróc da mảng lớn do bị xích sắt xô cọ máu thịt lẫn lộn nhìn ghê sợ. Nhưng nỗi đau thể xác đâu khắc khoải bàng nỗi đau tâm hồn. Từng hình ảnh, từng sự việc diễn ra cứ từng giây từng phút ăn mòn tâm hồn cô qua từng ngày khiến tâm hồn Hạ Uyển Nhi cũng theo đó mà úa tàn tựa đóa tường vi héo úa lụi tàn trong giông bão..

Từ cơn ác mộng tỉnh lại, Hạ Uyển Nhi mở mắt nhìn xung quanh vẫn là một mảng đen ám u, vậy không phải mơ tất cả đều là sự thật. Co người vào góc phòng cô ôm hai chân mắt nhìn hướng khe sáng cửa sổ mà lòng đau đớn. Từ khi nào cuộc sống của cô chỉ có một màu u tối như vậy. Rốt cuộc tại sao Lãnh Thanh Phong lại tàn nhẫn như vậy? Chẳng lẽ thời gian qua những ôn nhu, những lời nói dịu dàng, những hẹn thề đều giả dối sao? Cuộc sống sau này của cô sẽ trôi qua như thế này sao hay còn chuyện đáng sợ nữa đang chờ cô? Sự lạnh lẽo cô tịch cùng bóng tối bao trùm càng khiến Hạ Uyển Nhi càng sợ hãi. Đó là một cực hình không gì bằng. Lấy sự cô đơn, bóng tối cùng những yêu thương của một người để hành hạ họ từng ngày. Còn gì buồn hơn khi nhìn người mình chờ đợi, người mình yêu sâu sắc đang tay trong tay một người khác. Nhưng càng đau đớn hơn khi biết mọi bi kịch nhục nhã bản thân chịu là từ người mình từng yêu hết lòng gây ra.

Chợt cửa phòng bật mở, một người đàn ông áo đen tiến vào lôi cô ra ngoài. Người nọ đưa cô tới một căn biệt thự sa hoa lộng lẫy. Tiến vào Hạ Uyển Nhi thấy Lãnh Thanh Phong ngồi vắt chân trên ghế sofa giữa phòng, hắn mặc quần âu áo sơ mi xanh tay cầm thuốc lá. Thấy cô Lãnh Thanh Phong nhếch môi cười, nụ cười rét lạnh. Tim quặn thắt cô tiến lên hỏi hắn:

- Tại sao? Tại sao lại đối xử với em như vậy?

Lãnh Thanh Phong nâng cằm cô lên bóp mạnh chỉ hận không thể bóp nát vậy:

- Tại sao ư? Ha.. ha.. ha.. Tại sao à? Chỉ tại cô là Hạ Uyển Nhi!

Nói rồi hắn đẩy ngã cô xuống sàn nhà lạnh lẽo.

- Rốt cuộc em đã làm gì? Chẳng lẽ tình yêu em giành cho anh là sai sao?

Hạ Uyển Nhi ngẩng khuôn mặt tái nhợt lên hỏi.

- Yêu? Cô xứng sao? Cô đủ tư cách sao?

Lãnh Thanh Phong cười lạnh nhìn cô.

- Xứng? Tại sao lại không xứng? Em đã làm gì? Chẳng lẽ anh quên chúng ta đã từng yêu nhau như thế nào sao? Anh đã từng hứa sẽ yêu thương bảo vệ em anh đã quên rồi sao, những ước hẹn của chúng ta thì sao? Thanh Phong anh ngày trước đâu rồi?

Vừa nói nước mắt Hạ Uyển Nhi vừa rơi, cõi từng đợt đau nhói.

- Hạ Uyển Nhi sao cô ngây thơ vậy, chẳng nhẽ đến giờ cô không biết tôi đến với cô vì cái gì sao?

Vừa nói hắn vừa cười nụ cười càng sâu.

- Vì cái gì? Thanh Phong không phải anh từng nói yêu em sao?

Cô khổ sở trong lòng dù biết rõ đáp án nhưng vẫn ngu ngốc muốn hỏi.

- Nực cười, yêu cô sao? Từ trước tới giờ người tôi yêu chỉ có một mình Tư Cầm.

- Vậy thời gian qua chúng ta ở bên nhau đều là lừa dối sao? Chẳng lẽ..

Hạ Uyển Nhi nghẹn ngào cố nén nước mắt nhưng nó vẫn chảy không ngừng.

- Chẳng gì cả! Tất cả như cô nghĩ như cô thấy. Cô tưởng rằng ai cũng bị vẻ ngây thơ đơn thuần của cô lừa gạt sao? Ha, nhưng tôi không mù. Tất cả những gì cô nợ Tư Cầm tôi đều sẽ đòi lại không thiếu chút nào.

Vẻ mặt Lãnh Thanh Phong nhìn Hạ Uyển Nhi càng lúc càng tà ác.

- Hàn Tư Cầm sao? Không em không hề biết cô ta. Sao có thể chứ?

Hạ Uyển Nhi càng lúc càng mịt mờ, cô không hiểu Lãnh Thanh Phong đang nói gì. Cái gì mà cô nợ Hàn Tư Cầm ngay cả mặt và tên cô mới chỉ nghe và nhìn một lần, sao có thể chứ không thể nào.

- Cô đừng giả bộ ngây thơ với tôi không có tác dụng gì đâu.

Vừa nói Lãnh Thanh Phong vừa đứng dậy tiến lại gần cô với vẻ mặt tà ác.

- Ngây thơ? Em chưa từng nửa điểm giả dối trước mặt anh..

- Bốp..

Còn chưa nói hết Lãnh Thanh Phong đã cho cô một cái tát bỏng rát cả bên mặt. Giọng nói lạnh lẽo vang lên bên tai khiến tâm cô như chết lặng:

- Câm miệng! Thứ đàn bà giả dối độc ác như cô mà xứng sao? Ha, yêu ư? Tôi tưởng loại đê tiện như cô phải thông minh chứ nhưng sao vẫn có lúc ngu ngốc vậy? Tôi bên cạnh cô chỉ là muốn cô yêu tôi rồi tôi sẽ từ từ dẫm nát cái tình yêu thối tha ấy để cô ngày ngày sống trong đau khổ. Nhưng mà..

Ngừng một lát hắn lại nói tiếp:

- Nhưng mà cô biết không, thế vẫn chưa thỏa mãn lại sự khổ cực mà Tư Cầm đã phải chịu. Tôi sẽ cho cô sống không bằng chết. Cho cô biết thế nào là vô vọng, kêu trời trời chẳng thấu kêu đất đất không hay. Tôi sẽ cho cô nến đủ mọi nhục nhã, có chết tôi cũng khiến cô chết trong nhơ nhớp bẩn thỉu!

Giờ đây khuôn mặt hắn hiện lên sự chết chóc ghê rợn khiến Hạ Uyển Nhi lạnh sống lưng. Nhưng cô vẫn quật cường cố chấp ngẩng đầu lên hỏi:

- Anh chưa từng yêu tôi, dù một giây phải không? Lãnh Thanh Phong anh nói đi.

- Phải, dù một giây bên cô tôi cũng ghê tởm. À không dù nhìn cô một giây tôi cũng cảm thấy ghê tởm cô hiểu không? Cô chỉ là món đồ để tôi chơi mà thôi, khi chán rồi sẽ là thứ trao đổi đem lại lợi ích cho Lãnh thị. Cô hiểu chứ Uyển Nhi của tôi.

Vừa nói hắn vừa dí nát điếu thuốc đang cháy dở lên tay cô với ánh mắt dữ tợn đầy thù hận.

Một giây này Hạ Uyển Nhi đã hoàn toàn chết lặng không còn sức sống. Người đàn ông trước mắt này chính là cô dùng 10 năm để yêu và đợi chờ, cả thanh xuân của cô bây giờ đổi lại chỉ có một câu 'cô là món đồ chơi' của hắn không hơn không kém, chỉ là thứ mà khi hắn chơi chán sẽ đem đi bán đổi lấy lợi ích cho công ty hắn sao? Bây giờ nhìn hắn cô đã không còn cái gọi là yêu nữa mà chỉ còn lại đau thương thống khổ. Khi trông thấy đôi mắt đầy thù hận kia, Hạ Uyển Nhi mới biết thì ra cô đã yêu lầm người thực sự lầm rồi.

- Đem cô ta đi!

Giọng nói lạnh băng vang lên bên tai Hạ Uyển Nhi đánh tan đau thương trong cô mà thay vào đó là một sự khiếp đảm chợt dâng trào trong lòng khi Lãnh Thanh Phong cho người kéo cô đi. Hắn lại muốn hành hạ cô nữa sao? Chẳng nhẽ tất cả còn chưa đủ sao? Không cô không muốn làm con rối trong tay hắn nữa cô muốn thoát khỏi đây, có ai có thể cứu cô thoát khỏi đây không? Thoát khỏi cái địa ngục trần gian ấy này?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK