Đường Vũ Hạo ngồi bên giường nhìn người con gái đang say giấc trên chiếc giường kia đầy si mê. Chỉ thấy cô gái với nước da trắng ngọc nõn nà, khuôn mặt nhỏ xinh đáng yêu nhưng hơi nhợt nhạt thiếu sức sống. Mày thanh tú, đôi mắt nhắm chặt hiện lên hàng lông mi cong dày không biết khi mở ra đôi mắt kia có bao nhiêu đẹp đẽ liệu là như sao đêm lấp lánh hay tinh khiết như sương sớm ban mai. Mũi cao xinh xắn cùng đôi môi nhìn rất mềm mại, chỉ muốn chạm vào xem có biết bao tươi đẹp. Thân hình mảnh khảnh dưới áo lụa mới thật tuyệt mĩ.'Thật đẹp!'Đây chính là suy nghĩ cuối cùng của Đường Vũ Hạo khi nhìn ngắm cô gái trước mắt.
Dù bản thân hắn đã thấy không biết bao mỹ nữ từ thông minh sắc sảo, quyến rũ gợi cảm, đến ngây thơ trong sáng nhưng cũng chưa bao giờ có cảm giác. Những người phụ nữ đấy chỉ như nước chảy mây trôi thoáng qua trước mắt hắn như hư vô. Nhưng người con gái trước mặt lại khác. Cô đem đến cho hắn, người chưa bao giờ để phụ nữ vào mắt phải có cảm xúc khác thường. Chỉ nhìn cô ngủ thôi đã khiến hắn đã muốn yêu thương trân trọng như bảo vật. Muốn chạm mà không nỡ sợ phiền tới cô, sợ đụng vào vết thương trên người sẽ khiến cô đau. Rất muốn được bị thương thay, thay cô chịu đau đớn. Muốn dùng mọi thứ tốt đẹp nhất bảo bọc cô. Đấy chính là suy nghĩ lúc này của Đường Vũ Hạo.
Tối nay khi đang trên sân thượng khách sạn hóng gió thì lại thấy tiếng mắng chửi vang lên phá tan sự yên tĩnh ban đêm mà hắn yêu thích. Khi quay lại nhìn hắn thấy một đám đàn ông đang vây bắt một cô gái. Nhìn sang cô gái kia một thân váy trắng sữa, tóc xõa ngang eo dù hơi rối nhưng không làm mất đi vẻ đẹp thanh thuần vốn có làm hắn một thoáng sững sờ. Nhưng ngay sau liền thấy cô nhảy xuống dưới. Không chút do dự hắn liền phi thân tới. Thật không ngờ Đường Vũ Hạo hắn sau ba mươi năm lại động tâm với một người con gái ngay chỉ trong một khắc gặp gỡ đầu tiên.
- Ting
Chợt tiếng tin nhắn cắt đứt dòng suy nghĩ của. Xoay người, Đường Vũ Hạo đứng dậy tiến ra ngoài, đóng cửa lại.
Trong thư phòng tối Đường Vũ Hạo đứng trước cửa sổ, chỉ có ánh trăng mờ nhạt hắt vào khiến hắn càng thêm tà mị mà nguy hiểm.
- Cốc.. cốc..
Có tiếng gõ cửa vang lên, hắn không xoay người lại chỉ đứng đó, âm thanh trầm thấp vang lên:
- Vào đi!
Sau liền thấy một người đàn ông mặc quần áo đen cao lớn bước vào. Đây chính là Phi Hổ, cùng Hắc Báo chính là hai cánh tay đắc lực bên cạnh hắn. Vừa vào Phi Hổ thấy Đường Vũ Hạo đứng quay lưng hướng mình cũng không nói gì như đã rất quen thuộc, chỉ cúi đầu nhận tội.
- Chủ thượng! Để người chờ lâu, xin trách phạt.
- Bao phút? Một câu hỏi ngay sau đó vang lên trong căn phòng tối om.
- Năm phút! Xin lỗi chủ thượng, tại hạ tắc trách!
Phi Hổ cúi đầu nhận tội không than trách.
- Được, về tự nhận phạt! Chuyện thế nào?
Đường Vũ Hạo xoay người ngồi xuống ghế.
- Dạ, thuộc hạ đã làm xong![/BOOK]