“Làm sao? “
Lan Nhi nhìn nàng, khuôn mặt không giấu được vẻ kinh hãi:
“Ám văn...biến mất rồi?! “
Phải biết rằng nàng (LN) đã theo tiểu thư từ nhỏ, ám văn này cũng đã có từ khi tiểu thư mới sinh ra, có thể coi đó là vết bớt bẩm sinh không thể loại bỏ. Vậy mà hiện tại nó lại không còn, chuyện này thực sự không đáng tin!
“Ám văn ấy hả? Trúng độc đấy. “Nàng cuòi nhẹ, nói.
Mặc dù nàng nói rất nhẹ nhưng vào tai Lan Nhi lại trở nên thập phần nặng nề. Cái gì?! Tiểu thư bị trúng độc?! Sao có thể?!
“Nô tì cả gan hỏi người, là ai đã làm việc này? “
Nhắc đến kẻ hạ độc, nháy mắt nụ cười trên mặt Mộ Dung Như Ly biến mất, toàn thân tỏa ra khí lạnh.
“Nghi Tiên”
Lan Nhi kinh hãi, tiểu thư cư nhiên gọi thẳng danh tục của Nghi di nương. Mà khoan! Nghi di nương là người hạ độc tiểu thư?! Nhưng...rốt cuộc là từ bao giờ?
Đoán được ý nghĩ trong lòng nàng ta, Mộ Dung Như Ly nói:
“Hạ độc từ trong bụng mẹ. “
“Cái gì?! “Lan Nhi hô lớn.
Mạc Hàn Phong nhíu mày, từ lúc đó sao?
Mộ Dung Như Ly trong lòng lạnh lẽo. Nàng cũng không phải người thường, việc này đương nhiên có thể tính ra được. Bất quá nữ nhân này cũng quá tàn độc đi. Nàng xuyên đến cũng không muốn dính vào rắc rối, mong bà ta không tìm đến mình gây chuyện.
Nhẹ phất tay, nàng nói:
“Dù sao độc cũng đã được giải, việc này cũng nên cho qua. “Nếu không phải bản tính của nàng rất lười thì chỉ sợ việc này sẽ không dễ dàng kết thúc như vậy đâu.
Nghe vậy Lan Nhi liền gật đầu. Lại nhìn đến Mạc Hàn Phong đứng phía sau nàng, nàng ta do dự:
“Tiểu thư, vị này là... “
Tự rót cho bản thân một chén trà, Mộ Dung Như Ly nhàn nhạt mở miệng:
“Hắn là Hàn Phong, bằng hữu của ta. “
Bằng hữu? Từ trước tới nay số lần tiểu thư ra ngoài không đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa nàng ta chưa từng nghe tiểu thư kể về vị này, liễu hắn có thực sự là bằng hữu như lời tiểu thư nói?
Trong lòng nghi ngờ song khi nhìn đến dáng vẻ thản nhiên như không của Mộ Dung Như Ly Lan Nhi lại bất giác tin lời nàng.
Oc...ọc...ọc~
Bụng Mộ Dung Như Ly lại một lần nữa "la hét" biểu tình. Nàng xấu hổ, trên mặt liền xuất hiện hai rặng mây hồng xinh đẹp. Mạc Hàn Phong lại một lần nữa cố gắng nén cười.
Lan Nhi thấy vậy thì vội vàng nói:
“Đúng rồi, từ trưa tới gìơ tiểu thư vẫn chưa ăn gì đúng không? Nô tì lập tức đi chuẩn bị.”
Rồi nàng ta lại đột nhiên quay sang cung kính với Mạc Hàn Phong:
“Hàn Phong công tử, người có muốn ở lại dùng bữa cùng tiểu thư luôn không?”
Hắn liếc Mộ Dung Như Ly, thấy nàng không thèm nhìn mình thì nhẹ nhàng nở một nụ cười tính toán. Tiến lên ngồi xuống bên cạnh nàng, hắn lạnh nhạt nói:
“Uh, làm phiền Lan Nhi cô nương rồi.”
Mộ Dung Như Ly nghe hắn nói vậy thì quay lại bố thí cho một cái lườm rồi im lặng quay phắt mặt đi. Lan Nhi âm thầm cười trộm, trong đầu không ngừng tưởng tượng bay cao bay xa rồi nhanh chóng lui ra.
Mà nói đến đây mới nhớ, Mộ Dung Như Ly quên nhắc nhở Lan Nhi chuyện của Mạc Hàn Phong không thể tùy tiện nói ra ngoài.
——— —————— —————
Đã qua thời gian một nén nhang* mà vẫn chưa thấy bóng dáng Lan Nhi trở lại.
(*1 nén nhang=30 phút)
Mộ Dung Như Ly xoa xoa cái bụng đang không ngừng kêu gào, trong lòng dâng lên một loại dự cảm chẳng lành.
Đột nhiên tai nhỏ khẽ động, nàng thầm cười lạnh, quả nhiên có chuyện.
“Mộ Dung Như Ly, ngươi lăn ra đây cho ta!”
Một giọng nữ nhân non nớt nhưng không kém phần chamh chua từ bên ngoài vọng vào phòng.
Lôi từ không gian trữ vật ra một chiếc mặt nạ bạc che đi nửa khuôn mặt, nàng ném cho Mạc Hàn Phong. Thật phiền, muốn yên tĩnh cũng không xong!
Nàng đứng dậy, vuốt lại phần y phục bị nhăn rồi nhẹ nhàng bước tới đẩy cửa ra.