• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau một hồi tự kỉ đã đủ, Mộ Dung Như Ly liền kéo tay Mộ Dung Như Lâm, hào hứng nói:

"Ca ca, ta đưa huynh đi luyện tập củng cố tu vi!"

"Đi đâu luyện?" Hắn  thắc  mắc.

"Hắc  Vụ  Sâm  Lâm" Nàng  thản  nhiên  nhún  vai. Ầy, thực  ra  đi  đâu  cũng  được, bất  quá tại  La  Vũ  thành  chỉ  có  Hắc  Vụ  Sâm  Lâm  là đạt  tiêu  chuẩn "nơi  luyện  tập"  của  nàng.

"Cái  gì?!" Mộ  Dung Như Lâm  kinh  hãi. Hắc  Vụ  Sâm  Lâm  nguy  hiểm  như  thế nào hắn  đương  nhiên  biết  rõ, muốn  vào  được  thực  lực  ít  nhất  phải là  Huyền  Tôn. Ly  Nhi  nói  vậy  rốt  cuộc là  sao?

Mộ  Dung Như Ly  vỗ  nhẹ  vai  hắn, trấn  an:

"Không  lo, có  Phong  ca  rồi! Hắn  có  thể  đưa  chúng  ta  an  toàn  đi  vào."

"Hàn  Phong?" Mộ  Dung Như Lâm  thoáng  sững  sờ. Chẳng  lẽ...

Nghĩ  đến  khả  năng  này thân  thể hắn  không khỏi  run  lên.

"Hàn  Phong, hắn...hắn...là  Huyền  Tôn?!" Còn  trẻ  như  vậy  mà  tu  vi  đã  đạt  đến  mức  này, thiên  phú  của  hắn  ta  cũng  quá  biến  thái  đi.

Nàng  nhún  vai. Huyền  Tôn? Chỉ  sợ  hắn  đã  sớm  vượt  qua  ngưỡng  này  từ  lâu  rồi.

Một  suy  nghĩ  này  của  Mộ  Dung Như Lâm  nếu  để  Mạc  Hàn  Phong  biết thì...cả  đại  lục  này  hãy  sẵn  sàng  để  tiến  vào  kỉ  băng  hà  đi! May  mắn  cho  soái  ca  Mộ  Dung Như Lâm  ngây  ngô  của  chúng ta  là  hiện  tại  soái  ca  lãnh  khốc  đang  bận  bịu  với  công  việc  chăm  sóc dược  thảo  trong  không  gian  nên  không  hay  biết.

Vốn  định  xoay  người rời  đi  song  không biết ai  hô  lên  với  giọng  kinh  ngạc  khiến  nàng  dừng  bước:

"Oa, Mộ  Dung Vân  Thiên kìa!"

Tất  cả  mọi  người đều  nín  thở  hướng  tầm  mắt  về  phía cửa  lớn. Mộ  Dung Như  Ly  khoanh  tay  trước  ngực  nghiêng  người  nhìn  theo.

Không để  mọi  người thất  vọng, lập  tức có  hai  đạo  bóng  dáng xuất  hiện, khoan  thai  tiến  vào. Đó  là  hai  nam  nhân.

Đi  trước  là  một  thiếu  niên  chừng 15 tuổi  toàn  thân  vận  bạch  y  trong  trẻo  mà  lạnh  lùng, bên  hông  đeo  một viên  bạch  ngọc  bề  mặt  khắc  một  chữ "Thiên". Mái  tóc  đen  nhánh  dài  ngang  thắt  lưng  được  cố  định  gọn  gàng  bằng  một  chiếc châm  ngọc  bích gắn  đá  quý. Dung  mạo  hắn  tựa  trích  tiên, lạnh  lùng  cao  ngạo  nhưng  không  kém  phần  cao  quý. Hắn  sở  hữu  một  đôi hắc  mâu  âm  trầm, sắc  bén  tựa  ưng, sâu  thẳm  giống  như  đáy  đại  dương, xung  quanh  lờ  mờ  bao  phủ  một  tầng  sương  lạnh.

Đi  phía sau  hắn  chính  là  một  nam  nhân  chừng 21 tuổi, vẻ  mặt  không  kém  phần lạnh  lẽo  nhưng  đã  mang  theo phong  thái  của  người trưởng  thành. Hắn  một  thân  lam  y  thoát  tục, từng  cái  nhấc  tay  đều  mang  theo  khí  chất  trầm  ổn  nhưng không kém  phần  cao  quý. Mái  tóc  màu  nâu  đất  dài  ngang  eo  tùy  ý  buông  xuống  bờ  vai  rộng rắn chắc, che khuất một bên con ngươi thuần túy một màu nâu khói. Khóe môi hắn khẽ nhếch tựa tiếu phi tiếu khiến máu mũi của các nữ đệ tự không tự chủ được mà phun trào.

Lục tìm trong đống kí ức hỗn tạp Mộ Dung Như Ly cuối cùng cũng nhận định được lai lịch của hai người nọ. Đi đầu chính là thiên tài kiêm thiếu chủ của Mộ Dung gia - Mộ Dung Vân Thiên, nam nhân đi sau là nhi tử độc nhất vô nhị của Nhị trưởng lão - kẻ thống trị vị trí thứ hai trong bảng xếp hạng lục đại mỹ nam của La Vũ Thành - Mộ Dung Khải.

Trong khi Mộ Dung Như Ly đánh giá hai người thì cả hai cũng đã chú ý đến nàng.

Mộ  Dung Vân  Thiên trong  lòng  âm  thầm kinh  ngạc. Hắn  đã  từng  gặp  qua  vị  muội  muội  này  vài  lần  vào  nhiều  năm  về  trước, nàng  của  hiện  tại  khiến  hắn  có  cảm  giác  khác  biệt. Nàng  khi  trước chỉ  cần  nhìn  thấy hắn  sẽ  lập  tức  trốn  sau  lưng  phụ  thân, vô  cùng  nhu  nhược, còn  hiện tại nàng  lại  không  hề  sợ  hãi  hắn, hơn  nữa  còn  có  tâm  tư  dò  xét  đánh  giá  hắn, ánh  mắt  bình  tĩnh  không  gợn  sóng  đến  lạ  thường. Ừm, có  thể  nói  như  vậy  là "nội  tâm  thâm  trầm", mà  đây  lại  chính  là  loại  người  khó  đối  phó  nhất. Hắn  thật  sự muốn  biết nguyên  nhân  khiến  nàng  trở  nên  như vậy.

Không  riêng  Mộ  Dung Vân  Thiên mà  Mộ  Dung Khải  cũng  có  cùng  suy  nghĩ  với hắn  ta.

Thả  cước  bộ  hướng  phía nhóm  người Mộ  Dung Như Ly, Mộ  Dung Vân  Thiên chủ  động  chào  hỏi:

"Tam  đệ, Tam  muội, buổi  sáng  hảo! Các  ngươi  đến  khảo  hạch?"

Mọi  người  xung  quanh  toàn  thân  cứng  đờ, vẻ  mặt  không  thể tin. Người  ngoài  đều  biết  thiếu  chủ  Mộ  Dung Vân  Thiên trời  sinh  lạnh  lùng  ít  nói, cho  dù  gia  chủ  có  nói  chuyện  với  hắn  thì  hắn  cũng  chỉ  đáp  lại  không  quá 3 câu, hơn  nữa  hắn  chưa  từng  mở  lời  bắt  chuyện  với  bất  cứ  ai...trừ  khi  người  đó  đã  được hắn  công  nhận. Vậy  mà tình  hình hiện tại...

Mộ  Dung Như  Ly  thản  nhiên  làm  tư  thế  chào, cười  cười:

"Đại  ca, Khải  ca  buổi  sáng  hảo! Bọn  ta  đúng  là  đến  khảo  hạch."

Nàng  đối  với  hai  nam  nhân này  rất  có  hảo  cảm, cùng  một  loại  người  thôi  a.

"Ồ, vậy  kết  quả  thế  nào?" Hắn  nhướng  mày, hỏi.

Mộ  Dung Như  Ly  nhún  vai  than  thở:

"Aizz, thực  sự  không  khả  quan cho  lắm, coi  như  miễn  cưỡng qua cửa." Nàng  quả  thật  có  chút thất  vọng, về  sau  nhất  định phải  hảo  hảo tu  luyện  nhiều hơn.

Uỵch!—

Vì một  lí  do  nào  đó  mà  khi  mọi  người  nghe  nàng  nói  xong đều  đồng  loạt  đứng  không  vững  ngã  dập  mông, còn  có  người  hoa  hoa  lệ lệ  té  xỉu.

Mộ Dung  Như Ly  khóe  môi  co  giật. TMD, có  cần  phản  ứng kinh  khủng  như  vậy không  hả?! Nàng  đây  chính  là  đang  nói  khiêm  tốn  level max rồi  mà!

Ý  nghĩ  này nếu  để  lộ ra  cho  mọi  người  biết  thì  Mộ  Dung Như Ly  sẽ  bị  một phen  chửi  rủa. NND, khiêm  tốn  cái  rắm! Ngươi cũng  quá  ngông  cuồng  rồi!

Thu  hết  phản  ứng  của  nàng  cùng  các  đệ  tự  vào  mắt, Mộ  Dung Vân  Thiên thoáng  có  chút  mong  chờ, có  lẽ  về  sau  vị  muội  muội  này  sẽ  đem  đến  nhiều  kì  tích  nữa a.

"Đại  ca, Khải  ca, hai  người  cũng  mau  vào  khảo  hạch  đi."Mộ Dung  Như Ly  "tốt  bụng" nhắc  nhở  ai  đó  vẫn  đang  đứng  như  trời  trồng.

Mộ  Dung Vân  Thiên cũng không cảm thấy có gì mất mặt, chỉ gật nhẹ đầu rồi bước đến. Mộ Dung Khải chờ lượt, không dấu vết đứng sang bên cạnh nàng. Mộ Dung Như Ly cũng không nói gì, chỉ là đơn giản liếc qua hắn một lần.

...

Nhìn vòng tròn cấp bậc của Mộ Dung Vân Thiên, Mộ Dung Như Ly thoáng kinh ngạc. Huyền Vương tứ ngũ cấp? Chẳng phải 10 tháng trước hắn vẫn còn là Huyền Vương nhị cấp sao? Tốc độ tu luyện nhanh như vậy, không hổ danh là thiên tài a!

Chà, hình như mỗ nữ chính của chúng ta đã quên mất rằng 10 tháng trước "ai đó" mới chỉ là Huyền Sĩ nhất cấp mà bây giờ đã là Huyền Vương tứ cấp nha!

Quay lại với thực tại, với thực lực của Mộ Dung Vân Thiên thì chắc chắn sẽ được chọn. Còn Mộ Dung Khải ấy hả? Huyền Vương thất cấp mà không được chọn thì nàng sẽ lập tức đâm đầu vào cột chết cho coi!

Mộ Dung Như Ly giơ ngón tay cái về phía hai người Mộ Dung Vân Thiên, không keo kiệt mà tán thưởng:

"Hai huynh thật lợi hại! "

Mộ Dung Vân Thiên khóe miệng nhàn nhạt kéo lên, khách khí nói:

"Huyền Vương nhất cấp, tam muội cũng không phải người thường. "

Ý là: Muội chính là cái yêu nghiệt, không còn là con người nữa rồi!

Mộ Dung Khải đứng một bên cũng nhàn nhạt gật đầu, tán đồng: "Đúng vậy. "

Mộ Dung Như Ly chỉ cười cười, coi như đã ngầm đồng ý.

"Hiện tại ta cùng ca ca có việc cần đi trước, hẹn hai huynh khi khác nói chuyện. Cáo từ. " Rồi nàng nhanh nhẹn kéo Mộ Dung Như Lâm rời đi, hai kẻ Lan Nhi, Lãnh Trần cũng vội vàng chạy theo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK