• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khắp đường đến Lâm Vân viện không ít người nhìn Mộ Dung Như Ly, chỉ trỏ to nhỏ.

“Này, ngươi xem kia là vị tiểu thư nhà ai mà xinh đẹp như vậy?” Một nha hoàn nói nhỏ với kẻ bên cạnh, ánh mắt tò mò dừng lại trên người Mộ Dung Như Ly.

“Không biết. Bất quá ngươi có thấy vị tiểu thư này rất quen mắt không? “Kẻ nọ lắc đầu, hồ nghi nhìn nàng.

Nha hoàn nọ nghe vậy thì trong mắt ánh lên vẻ kinh ngạc, vội vàng nói:

“Có. Vậy nguyên lai không phải mình ta có cảm giác như vậy! “

“Này, ngươi để ý không? Lan Nhi đi bên cạnh nàng ta kìa! “Bất chợt một kẻ hô lên.

Lúc này tất cả ánh mắt tò mò đều đổ dồn về phía thiếu nữ lục y đi cạnh nàng.

“Oa, đúng là Lan Nhi! Nhưng nàng ta chẳng phải là nha hoàn bên cạnh Tam tiểu thư sao?”

“Khoan khoan, mau nhìn phía sau đi!!” Tiếng ai đó kinh hô.

Đi phía sau hai người là một thiếu niên bạch y, trên mặt là mặt nạ bạc sắc lạnh, toàn thân tỏa ra hàn khí bức người. Tất cả những kẻ có mặt ở đây đều không tự chủ được mà run lên, thật đáng sợ!

“Mấy tháng trước ta có nghe nha hoàn hầu hạ Nhị tiểu thư kể rằng bên cạnh Tam tiểu thư không biết từ khi nào xuất hiện một nam nhân bạch y. Nam nhân này rất lợi hại, chỉ phất tay một cái liền khiến hai người Nhị tiểu thư bị đánh văng ra xa, trở về xương cột sống đều gẫy hết, chỉ thiếu chút nữa tu vi cũng bị phế luôn! “Nói xong kẻ nọ còn không quên liếc Mạc Hàn Phong một cái đầy sợ hãi.

Hí—

Tất cả hít vào một ngụm khí lạnh. Chỉ phất tay một cái liền như vậy?! Lại nhìn về phía Mộ Dung Như Ly, chẳng lẽ vị tiểu thư kia chính là... Tuyệt đối không thể đắc tội! Cũng may trước đó bọn họ chưa làm việc gì gây tổn hại đến nàng.

Âm thầm thở phào, Mộ Dung Như Ly cứ như vậy bị liệt kê vào danh sách những người không thể trêu chọc. Lúc này ai cũng cảm thán vận may mắn của mình, làm gì còn ai chú ý đến nhan sắc của nàng nữa!

Mộ Dung Như Ly trong lòng cũng âm thầm thở phào. Không còn ánh mắt nào dán trên người nàng nữa, mang Mạc Hàn Phong theo quả nhiên có tác dụng.

Nếu những suy nghĩ này của nàng mà để Mạc Hàn Phong biết thì chỉ sợ hắn sẽ lập tức một phát đem nàng sút bay. Dám lợi dung hắn như thuốc đuổi ruồi sao?! Nàng quả nhiên chán sống rồi! Bất quá hiện tại mỗ nam tử của chúng ta vẫn ngây thơ không biết mình đang bị lợi dụng.

“Tiểu thư, đến nơi rồi. “

Dừng lại tại một căn viện, Lan Nhi nói. Khác với suy nghĩ của Mộ Dung Như Ly, Lâm Vân viện được bài trí hết sức đơn giản. Xung quanh viện được trồng rất nhiều loại cây cùng hoa, hầu hết đều là dược liệu. Bây giờ đang là tháng bốn nên không ít loài hoa thi nhau khoe sắc, nở đẹp nhất là hoa nhài cùng mẫu đơn.

Mộ Dung Như Ly nhìn Lan Nhi, trong mắt có một tia sáng dao động. Từ khi bước chân vào Lâm Vân viện nàng ta vẫn luôn bày ra bộ dáng thấp thỏm không yên, không ngừng chỉnh lại tóc tai y phục.

Xoa cằm cười nham hiểm, Mộ Dung Như Ly âm thầm tính toán. Xem ra Lãnh Trần kia là hộ vệ thân cận của Mộ Dung Như Lâm. Nàng bước tới đập nhẹ vào vai Lan Nhi, cười ôn hòa:

“Ngươi còn đứng đó làm gì, mau vào thông báo với ca ca ta đến rồi. “

Lan Nhi nghe vậy mới sực tỉnh, mặt đỏ ửng vội vàng gật đầu đi vào. Mộ Dung Như Ly lắc đầu cười khổ, thời cổ đại thiếu nữ đến tuổi nàng ta đều đã có thể gả đi rồi.

Lan Nhi chậm rãi thả cước bộ đến phòng Mộ Dung Như Lâm đến khi nhìn thấy bóng dáng cao ngất đứng trước cửa thì tim liền đập liên hồi, trong lòng hồi hộp.

Bước đến trước mặt nam tử, nàng ta cúi đầu nói nhỏ:

“Phiền ngươi thông báo với Tam thiếu gia một tiếng, Tam tiểu thư đã đến, hiện đang chờ bên ngoài. “Nói xong còn không quên liếc trộm hắn một lần.

Mộ Dung Như Ly nâng tầm mắt đánh giá nam nhân một lượt. Nam nhân là một thiếu niên chừng 15 tuổi, dung mạo mặc dù không tuyệt mỹ như Mộ Dung Như Lâm nhưng cũng đủ tuấn mỹ khiến các thiếu nữ như Lan Nhi động tâm. Hắn một thân hắc y toát ra vẻ anh khí, chính trực. Mặc dù đường nét khuôn mặt vẫn chưa mất đi nét non nớt song hắn vẫn bày ra vẻ mặt hết sức nghiêm túc, tựa như không để ý đến bất cứ điều gì.

Nghe Lan Nhi nói, hắn nghiêng tầm mắt nhìn về phía sau nàng ta, lập tức trong mắt hiện rõ vẻ không thể tin nhưng ngay sau đó liền lấy lại bình tĩnh, lạnh nhạt nói:

“Được, vậy xin Lan Nhi cô nương cùng Tam tiểu thư chờ một chút, ta lập tức vào thông báo. “

Nói xong không thèm liếc Lan Nhi một cái liền xoay người vào phòng. Lan Nhi thấy thái độ xa cách của hắn thì ảo não, ủ rũ cúi đầu.

Mộ Dung Như Ly lắc đầu cười khổ lần hai. Lan Nhi quả thật có mắt nhìn người, Lãnh Trần đúng là không chỉ có dung mạo mà thiên phú cũng không tệ. Bất quá...hắn lại là một tên vô tâm vô phế a! Thái độ như vậy, không biết hắn rốt cuộc đã làm tan nát bao nhiêu trái tim thiếu nữ đây~

Nhưng mà...nàng ngược lại cảm thấy kẻ như vậy lại hợp với Lan Nhi. Hai người này nếu ở cùng nhau thì không biết sẽ xảy ra bao nhiêu chuyện hay đây... Mộ Dung Như Ly trong đầu bắt đầu tính toán, lập ra kế hoạch ghép đôi Lan Nhi với Lãnh Trần, khóe môi treo lên một nụ cười âm hiểm.

Lan Nhi vốn đang ủ rũ đột nhiên cảm thấy rùng mình, trong lòng dâng lên một loại dự cảm chẳng lành.

_________________

Nguyệt

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK