“Hả?! Chẳng lẽ ta đang nằm mộng?!”
“Ban ngày ban mặt, mộng cái muội muội ngươi ấy!”
......……………
Bên dưới ồn ào như vậy nhưng không khí phía trên lôi đài lại trái ngược hẳn. Mộ Dung Như Ly lãnh ý nhìn Mộ Dung Tình, nhướn mày:
“Thế nào? Có muốn nhận thua không?”
Mộ Dung Tình vẫn một bộ dáng kinh hãi, vẻ mặt không thể tin nổi. Không lí nào nàng ta lại thua một phế vật được! Như vậy chẳng phải nàng ta ngay cả một phế vật cũng không bằng sao?!
Rõ ràng hiện tại bản thân đang ở trong tình trạng nguy kịch nhưng Mộ Dung Tình vẫn cố chấp bảo vệ cái suy nghĩ ngu ngốc của mình.
“Không bao giờ! Ha ha, ngươi là một phế vật, thực lực kém xa ta, vì sao ta phải chịu thua?!
Một kẻ không có mẫu thân dạy dỗ như ngươi lấy cái gì ra mà muốn thắng ta?! Nằm mơ! “
Một cụm "không có mẫu thân dạy dỗ" lọt vào tai Mộ Dung Như Ly, đại não của nàng tức khắc nổ tung, hàn khí bạo phát nhanh như chớp lan ra toàn lôi đài, phiêu đãng đến tận nơi các trưởng lão đang đứng.
Thân thủ Đại trưởng lão khẽ run, đáy mắt là một mảnh kinh hãi. Hàn khí này thế nhưng lại ảnh hưởng đến ông, thật khó tin! Ánh mắt ông nhìn Mộ Dung Như Ly dần trở nên phức tạp.
Lần này không chỉ các đệ tử có tu vi kém mà ngay cả người như Mộ Dung Khải cũng không nhịn được mà thân thể cương cứng. Hảo lạnh! Bọn họ đang có xu hướng hóa băng a~
Các trưởng lão phất tay, một tầng kết giới lam nhạt xuất hiện đem các đệ tử bảo hộ bên trong. Thở hắt ra một hơi đầy khí lạnh, tất cả đồng loạt nhìn về phía lôi đài, đáy mắt rung động.
Mộ Dung Như Ly tâm vô cùng nhức nhối. Mộ Dung Tình vừa nhắc tới từ "mẫu thân" thì cỗ thân thể này liền xuất hiện một loại phản ứng mãnh liệt, tựa như lưu luyến, lại tựa như phẫn nộ.
Nàng biết, đây chính là tình cảm còn sót lại của nguyên chủ đối với mẫu thân - người đã sinh ra nàng ta, người mà nàng ta chưa một lần được gặp mặt. Hàn Như vì khó sinh mà chết, từ nhỏ hai huynh muội Mộ Dung Như Ly đã không có mẫu thân.
Hơn nữa nguyên chủ đối với mẫu thân vô cùng kính trọng, nay lại nghe kẻ khác nói xấu mẫu thân mình, nàng ta đương nhiên phẫn nộ.
Mộ Dung Như Ly đáy mắt lạnh lẽo, năm ngón tay thon dài thu về thành nắm đấm, hô: “Thu! “
Cầu Băng phạm vi tức khắc thu hẹp lại, đem Mộ Dung Tình ép sát đến khó thở. Không khí bị đè nén, loãng dần.
Mộ Dung Như Ly toàn thân tỏa ra một loại khí thế vương giả, hàn khí cùng sát khí lạnh lẽo lan ra khắp nơi, khuôn mặt tinh xảo không một tia cảm xúc.
Lúc này toàn bộ mọi người đã bị sát khí của nàng làm cho hoảng sợ. Đây thật sự là Mộ Dung Như Ly - phế vật bị mọi người khinh thường sao? Thật sự là Tam tiểu thư yếu đuối nhu nhược ư?
Mộ Dung Như Lâm hoảng hốt. Một khắc này hắn đột nhiên cảm thấy nàng không còn là muội muội khả ái của mình nữa mà là một con người hoàn toàn xa lạ. Lãnh huyết như vậy, cuồng vọng như vậy, tài giỏi như vậy... Hắn...đã không còn nhận ra nàng. Người đó...rốt cuộc là ai?
Mộ Dung Như Ly chính là đang bộc lộ ra hết khí chất của một sát thủ. Nàng lúc này chẳng khác nào một con mãnh thú khát máu, trong mắt chỉ có con mồi. Những thứ còn lại, nàng mảy may không quan tâm.
Giờ khắc này Mộ Dung Tình mới biết thế nào là sợ hãi. Nàng ta cuối cùng cũng nhận ra bản thân mình có bao nhiêu ngu ngốc. Nàng ta bây giờ chính là một con thú nhỏ nằm trong lồng chờ chết!
Mộ Dung Tình cắn răng, tận lực khắc chế sự hỗn loạn trong lòng, giọng điệu run rẩy:
“Ta... ta... ta nhận thua! “ Nàng ta đang vô cùng hối hận!
Mộ Dung Tình nhận thua, nhưng Mộ Dung Như Ly lại không nghĩ dễ dàng bỏ qua cho nàng ta. Nàng ta đã chạm vào điều tối kỵ của nàng, kết cục hẳn sẽ không được tốt đẹp.
Phía Mộ Dung Như Ly không có động tĩnh. Chỉ thấy khóe môi nàng kéo lên, nụ cười tựa Tu La tái thế, khiến sâu trong linh hồn mọi người run sợ.
“Muộn rồi. Ta hiện tại muốn ngươi phải sống không bằng chết! “
Dứt lời trên tay nàng liền xuất hiện một quả cầu băng tỏa ra khí thế lạnh lẽo. Thân thủ khẽ động, tức khắc nàng đã đứng trước mặt Mộ Dung Tình, bàn tay trắng nõn hạ xuống, hung hăng đánh vào cơ thể mảnh mai của nàng ta.
Nhưng…
“Như Ly, mau dừng tay lại! “