“Ly Nhi, vị này là... “
Chưa để nàng trả lời Hoa Dật Vũ đã chạy đến thân thiết khoác vai Mộ Dung Như Lâm, nói liền một hồi:
“Ta là Hoa Dật Vũ, bằng hữu của Như Ly. Ngươi và nàng thật giống nhau nha! Ngươi là ca ca hay đệ đệ? Ngươi tên gì?”
Mộ Dung Như Ly khóe miệng co rút, tên này không biết im lặng là gì sao? Những kẻ nói nhiều như vậy, thật sự rất phiền phức!
Nghe hắn tự giới thiệu, Mộ Dung Như Lâm vô cùng kinh ngạc:
“Ngươi...ngươi...là thiếu chủ Hoa gia?!”
“Ngươi cũng biết ta? Xem ra danh tiếng của ta cũng không tồi nha!”
Hắn ngước đôi lam mâu to tròn lên nhìn Hoa Dật Vũ đang cười sảng khoái, chớp chớp ngây ngô. Không dấu vết đánh giá Mộ Dung Như Lâm một lượt, Hoa Dật Vũ nheo mắt. Mặc dù hai huynh muội Như Ly bề ngoài giống nhau nhưng tính cách lại khác hẳn. Mộ Dung Như Lâm do từ nhỏ đã sớm tiếp xúc với nhiều loại người nên có phần trưởng thành sớm, bất quá chỉ là một phần nhỏ, hắn ta chung quy vẫn chỉ là một nam hài 10 tuổi.
Nhưng Mộ Dung Như Ly thì lại khác. Hắn không biết rốt cuộc trong quá khứ nàng đã từng trải qua những gì để rồi hiện tại không chỉ tính cách mà cả tâm hồn nàng cũng đã trưởng thành. Trong mắt nàng bất cứ thứ gì cũng không quan trọng, lạnh nhạt thờ ơ đến kì lạ.
Nếu một suy nghĩ này của hắn mà để Mộ Dung Như Ly biết được thì nàng chắc chắn sẽ trợn mắt mà hét to: Con mắt nào của ngươi thấy ta thờ ơ với mọi thứ hả? Ta đối với tiền vô cùng để ý đó nha! OK?
“Huynh đệ, ngươi tên gì vậy?” Thấy Mộ Dung Như Lâm chậm chạp không đáp, Hoa Dật Vũ cười xòa hỏi lại.
“Huynh đệ?” Hắn ngây người.
“Đúng vậy. Ngươi là thân nhân của Như Ly thì cũng tự nhiên là bằng hữu của ta!” Hoa Dật Vũ trả lời giống như đó là điều đương nhiên.
Mộ Dung Như Ly khóe miệng co rút, vơ đũa cả nắm như vậy sao?
“Ta là Mộ Dung Như Lâm, ca ca của Ly Nhi!” Hắn (MDNLâm) sảng khoái đáp lại.
Bất đắc dĩ lắc đầu, nàng cất bước rời đi. Hai kẻ nọ thấy vậy thì cũng vội vàng theo sau. Cuối hàng, Lan Nhi thi thoảng lén nhìn trộm Lãnh Trần vài cái rồi âm thầm đỏ mặt. ( Nguyệt: Lan Nhi, nhìn lén người ta như vậy là không tốt đâu nha! ^o^)
...
Hôm nay chính là ngày công bố danh sách tỉ thí, khu vực quanh khu luyện tập đã tụ tập không ít người. Lúc nhóm người Mộ Dung Như Ly đến thì cũng là lúc Đại trưởng lão bước ra. Phất tay ra hiệu cho tất cả im lặng, ông ta nói, khuôn mặt nghiêm nghị:
“Các ngươi đã đến đông đủ, hiện tại ta sẽ công bố danh sách tỉ thí, hãy chú ý.”
Hô một tiếng lớn, tức khắc trên không trung liền xuất hiện 20 dòng chữ, mỗi dòng là tên của một đệ tử được lựa chọn, sắp xếp theo thứ tự tu vi từ mạnh đến yếu dần.
1.Mộ Dung Khải, 21 tuổi, Ma pháp sư Huyền Vương lục cấp.
2.Mộ Dung Vân Thiên, 15 tuổi, Ma pháp sư Huyền vương tứ cấp.
3........
4.Mộ Dung Vô Y, 18 tuổi, Ma pháp sư Huyền Vương nhị cấp.
5........
...
9. Mộ Dung Như Ly, 10 tuổi, Ma pháp sư Huyền Vương nhất cấp.
10.Mộ Dung Văn Tiên, 14 tuổi, Ma pháp sư Huyền Sư đỉnh phong.
...
Trong phút chốc toàn bộ đệ tử lập tức sôi trào.
“Quả nhiên là danh sách những thiên tài. Bất quá tại sao phế vật Mộ Dung Như Ly lại được tham gia?!”
“Ngươi không nhìn thấy sao? Nàng ta là Huyền Vương nhất cấp, hơn ta hẳn 4 cấp đấy!”
“Ta không tin! Nàng ta rõ ràng là một phế vật không thể tu luyện cơ mà!”
......
Mọi người vừa bình luận vừa không ngừng đưa ánh mắt tìm tòi, dò xét cùng khinh thường đặt lên người Mộ Dung Như Ly song nàng lại không mảy may để ý. Đối với nàng suy nghĩ của ai cũng không quan trọng.
Thu tất cả biểu hiện của mọi người vào mắt, Hoa Dật Vũ mày kiếm khẽ nhíu. Xem ra lời Như Ly nói không sai, trong mắt mọi người nàng chính là một phế vật không thể tu luyện. Lại nhìn đến Mộ Dung Như Ly một bộ dáng thản nhiên giống như tất cả những lời xì xào bàn tán kia không hề liên quan đến nàng, hắn âm thầm đồng tình. Sống như vậy chẳng trách nàng lại trưởng thành sớm.
Nếu suy nghĩ này mà để Mộ Dung Như Ly biết thì nàng chắc chắn sẽ thở dài mà than: Aizzz, Hoa Dật Vũ, ngươi suy nghĩ cũng quá đơn giản rồi!
“Nói không chừng nàng ta chính là lấy danh Mộ Dung gia chủ để uy hiếp các trưởng lão! Không phải trước đó gia chủ rất thương yêu che chở cho nàng ta sao?”
“Đúng đó, người như nàng ta sao có thể được chọn để tham gia tỉ thí. Đúng là không biết xấu hổ!”
“Hừ, tiện nhân này đúng là chỉ biết làm ô nhục gia tộc! Vô liêm sỉ!”
......
Tiếng bàn luận ngày một lớn mà lời nói cũng càng ác độc hơn. Mỗi một lời đều là chửi bới, lăng nhục Mộ Dung Như Ly. Nàng vẫn một mực đứng yên, sắc mặt không chút biến hóa, trong lòng cười lạnh.
Nghi ngờ thực lực của nàng? Không phải hôm khảo hạch chính mắt bọn họ đã lĩnh giáo qua hay sao, như thế nào mà hiện tại lại bày đặt mỉa mai? Nói đi nói lại thì cũng là do lòng đố kỵ. Không được chọn nên ấm ức sao? Hừ, một lũ hèn hạ!
Nàng không quan tâm không có nghĩa là người khác không quan tâm. Sắc mặt bọn Mộ Dung Như Lâm và các trưởng lão ngày càng khó coi, âm trầm đáng sợ, mà Hoa Dật Vũ cũng chỉ khẽ nhíu mi, ngoài ra không có quá nhiều cảm xúc.
Đại trưởng lão đáy mắt hằn lên một tia phẫn nộ. Bọn chúng coi ông là gì? Ông đường đường là Đại trưởng lão của một trong tam đại gia tộc làm sao có thể dễ dàng bị một nữ hài 10 tuổi uy hiếp?! Cơn tức bộc phát, ông gầm lên:
“Tất cả im lặng! Nếu không cam lòng thì hãy đấu với Mộ Dung Như Ly một trận đi! Cứ coi như nếu các ngươi thắng nàng thì ta sẽ cho các ngươi tham gia tỉ thí.”
Giọng nói hữu lực nghiêm nghị mang theo vài phần tức giận của Đại trưởng lão lập tức khiến tất cả đệ tử im bặt. Nhất thời không gian rơi vào im lặng, ngay cả tiếng kim rơi cũng dễ dàng lọt vào tai. Không khí sẽ vẫn cứ kéo dài như vậy nếu như không có một giọng nói nữ nhân kiêu căng vang lên.
“Ta muốn đấu với nàng!”