• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe Mộ Dung Như Ly cùng Mạc Hàn Phong kẻ xướng người họa, Thanh Thanh tức giận:

“Các ngươi...dám bảo ta là chó?! Đáng chết! “

Thấy hai người bọn nàng không thèm để ý đến mình, nàng ta quay sang ủy khuất với Dương Thanh Phi:

“Tiểu thư, bọn chúng không để Dương gia cùng tiểu thư vào mắt! “

Ngay từ khoảnh khắc Mộ Dung Như Ly nói Thanh Thanh là chó nàng ta (DTP) đã cảm thấy tức tối trong lòng, nay đến nàng ta cũng không thèm để vào mắt, coi thường Dương gia lại càng khiến nàng ta phẫn nộ.

“Các ngươi là người của gia tộc nào? Không ngờ lá gan lại to như vậy, ngay cả ta cũng không để vào mắt. Nếu hiện tại các ngươi chịu dập đầu xin lỗi ta sẽ miễn cưỡng bỏ qua cho các ngươi. “

Dương Thanh Phi cũng không phải đứa ngốc. Thấy hai người Mộ Dung Như Ly y phục nghiêm chỉnh đều được làm từ chất liệu mà thường dân không thể có được thì biết hai người nhất định là thuộc gia tộc nào đó trong thành. Nhưng dù như vậy thì đã sao? Cũng không thể bằng được với Dương gia của nàng.

Mọi người trong lòng đồng loạt khinh thường, vị tiểu thư này cũng quá làm càn rồi, ai lại đi bắt một nữ hài 10 tuổi phải dập đầu xin lỗi cơ chứ?

“Chỉ bằng ngươi mà cũng dám bắt ta làm vậy? “

Mộ Dung Như Ly lạnh lùng nói, vẻ mặt không biểu cảm. Hừ, nàng ta cũng quá coi thường nàng rồi!

Dương Thanh Phi tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng. Nàng ta đây là lần đầu tiên bị mất mặt như vậy! Chỉ thẳng ngón tay trắng nõn vào Mộ Dung Như Ly, nàng ta quát lớn:

“Hảo! Ngươi được lắm! Vậy bổn tiểu thư cũng không nói lí với ngươi nữa. “

Nói đoạn nàng ta nghiêng người phất tay về phía sau, lạnh mặt nói:

“Người đâu, lên bắt nữ hài không biết điều này về cho ta! Ta nhất định phải hảo hảo dạy dỗ nàng ta một trận mới được! “

Dứt lời hai đạo bóng dáng từ phía sau Dương Thanh Phi nhanh chóng vụt đến trước mặt Mộ Dung Như Ly. Hai tên hộ vệ trong lòng thầm đổ mồ hôi lạnh. Tiểu thư cư nhiên bảo bọn hắn là hai thiếu niên mạnh khỏe tiến lên bắt một nữ hài yếu ớt. Đây chính là ỷ mạnh hiếp yếu nha!

Bất quá bọn hắn đối với Mộ Dung Như Ly thập phần khinh thường, hừ chỉ là một kẻ đến ngay cả huyền lực cũng không thể ngưng tụ (hai tên này không cảm nhận được huyền lực dao động trong đan điền MDNLy nên mới nghĩ vậy).

Phóng xuất hơi thở cường giả Huyền Hoàng hướng nàng đánh tới, hai hộ vệ thản nhiên mỉm cười giống như đã đoán trước được kết quả.

Hai đạo hơi thở còn chưa tiến gần đến Mộ Dung Như Ly thì đã bị một cỗ uy áp khác đánh trả ngược lại. Chưa để hai hộ vệ hoàn hồn một đạo bóng dáng bạch y đã xuất hiện đứng chắn trước mặt nàng. Mạc Hàn Phong nheo mắt, lạnh lùng nói:

“Muốn bắt Ly Nhi? Bước qua xác ta rồi hãy nói! “

Chu choa cảm giác thật giống "Anh hùng cứu mỹ nhân "!

“Ly Nhi, hai kẻ này đều là Huyền Hoàng thất cấp. “Mạc Hàn Phong truyền âm.

Dương gia cũng quá khoa trương đi, xuất ra hai cao thủ Huyền Hoàng chỉ để làm hộ vệ cho Dương Thanh Phi. Nữ nhi cưng của gia chủ có khác!

Hai hộ vệ bị cỗ uy áp của Mạc Hàn Phong làm cho hoảng sợ. Hơi thở bá đạo như vậy...sợ ngay cả gia chủ cũng phải thua kém. Thiếu niên bạch y này tuyệt đối là một cường giả!

“Chúng ta quả nhiên có mắt như mù,đã mạo phạm đến vị đại nhân đây. Hiện tại chúng ta liền rút, không dám làm phiền ngài nữa. “Một trong hai hộ vệ khom lưng, cung kính nói rồi nhanh như chớp lui về phía sau Dương Thanh Phi.

Mọi người bị một màn này làm cho khiếp sợ. Hai hộ vệ Dương gia cư nhiên lại cúi đầu nhận lỗi với thiếu niên bạch y kia!

“Coi như các ngươi thức thời. “Mạc Hàn Phong khoanh tay hừ lạnh.

Dương Thanh Phi thấy người của mình đều không hẹn mà cùng lui thì không tránh khỏi tức giận:

“Các ngươi làm gì vậy?! Tại sao lại trở về?! “

“Tiểu thư của ta ơi, hai người họ không phải là người chúng ta có thể chọc vào! “Một hộ vệ than thở.

Nàng ta kinh ngạc, không thể chọc vào? Nực cười! Từ trước tới gìơ chưa có ai là nàng ta không dám chọc vào cả.

Đang chìm đắm trong suy nghĩ thì đột nhiên một giọng nói nam nhân ôn nhu vang lên bên tai Dương Thanh Phi:

“Phi Nhi, muội làm gì ở đây vậy? “

Nghe thấy một giọng này lưu quang trong mắt chợt lóe, nàng ta liền chạy đến ôm lấy một cánh tay nam nhân, ủy khuất:

“Ca ca, có kẻ bắt nạt ta! “

Dương Tiễn! Trong đầu Mộ Dung Như Ly xẹt qua một cái tên. Liếc mắt về phía nam nhân, nàng muốn nhìn xem rốt cuộc hắn tròn méo ra sao.

Đó là một thiếu niên chừng 15 tuổi, dung mạo tuyệt thế tuấn mỹ, đẹp tựa thiên thần, ngũ quan giống như được điêu khắc tạo hình với sống mũi cao thẳng, mày kiếm cao vút sáng như hắc thạch, bạc môi mỏng khẽ mím. Hắn một thân tử y lạnh lẽo, dáng người thon gọn, ba ngàn tóc dài đen nhánh như thác đổ xuống, dài ngang eo. Đôi con ngươi màu tử đẹp đẽ lúc nhìn hai người Mộ Dung Như Ly được bao bọc bởi một tầng sương lạnh lẽo, đến khi nhìn đến Dương Thanh Phi thì lại ôn nhu ấm áp tựa nhật quang.

“Oa, đó chẳng phải Dương Tiễn sao?! Thật không ngờ hắn lại là một tuyệt thế mỹ nam! “ Nữ nhân A mắt trái tim nhìn chằm chằm Dương Tiễn.

“Thiếu chủ Dương gia có khác, toàn thân hào quang vạn trượng tỏa ra! “Nữ nhân B cảm thán.

“Đây chính là tuyệt thế thiên tài a! “

“Thật đáng hâm mộ! Ta cũng muốn tài giỏi như vậy! “

…………

“Nữ hài tử kia thật sự không xong rồi! Đúng là xui xẻo, hiện tại gặp phải Dương Tiễn nâng muội muội như nâng trứng! “Người qua đường X nhìn Mộ Dung Như Ly bằng ánh mắt thương hại.

…………...

Dương Tiễn mày kiếm khẽ nhíu, hắn không thích nghe người khác nghị luận về mình.

“Là ai dám bắt nạt Phi Nhi của ta?” Hắn mỉm cười, vuốt ve mái tóc đen mượt của Dương Thanh Phi.

Trong lòng thầm cười lạnh, nàng ta ủy khuất chỉ về phía Mộ Dung Như Ly, nói:

“Ca ca, là bọn chúng! Tự nhiên chạy ra chặn đường muội rồi tuyên bố không thèm để Dương gia vào mắt! Ca ca, huynh phải làm chủ cho ta!”

Mộ Dung Như Ly vẻ mặt cổ quái. Này này ngươi có cần phải nói dối trắng trợn như vậy không?! Ta thật sự rảnh rỗi đến mức chặn đường ngươi ra uy hiếp hở?!

(Dương Tiễn chỉ là một mỗ nam phụ mà thôi!)

_________________

Nguyệt

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK