“Ngươi có thể hiện thân được không?”Nàng cũng thực đang tò mò không biết hắn ta có dung mạo như thế nào đây.
“Có thể, nhưng ngươi cũng không nên để ta quá xa Cổ Vạn Phúc nếu không ta sẽ hồn phi phách tán thật đấy!” Hắn bĩu môi lảm nhảm.
Mộ Dung Như Ly hai mắt trợn tròn, nuốt nước bọt cái “ực“. Này này liệu có phải nàng nghe nhầm hay không? Cái giọng này...? Không phải hắn là thể loại mặt lạnh phổ biến trong tiểu thuyết sao? Hay nàng đoán nhầm?
A!Chết tiệt! Không nghĩ nữa! Hắn như vậy cũng không có ảnh hưởng tới nàng a~…
Mạc Hàn Phong trong lòng xấu hổ, nếu không phải hắn có việc nhờ nàng thì cũng sẽ nhất quyết không nói bằng cái giọng khiến người ta nổi da gà như vậy.
Mộ Dung Như Ly lục lọi khắp người cuối cùng cũng lấy ra Cổ Vạn Phúc từ tay áo. Chậc, y phục của người cổ đại thật tiện lợi, chỗ nào cũng có thể cất đồ. Phá lệ ngắm nó một hồi, nàng thầm cảm thán: Quả nhiên là đồ tốt, trên mặt ngọc được điêu khắc hoa văn cổ xưa vô cùng tinh xảo.
Lại đặt viên ngọc xuống giường, Mộ Dung Như Ly nhẹ giọng truyền âm:“Có thể ra rồi.”
Đừng hỏi tại sao nàng lại biết hắn ở trong Cổ Vạn Phúc. Với kẻ có chỉ số IQ trên 200 như nàng cộng với kinh nghiệm đọc tiểu thuyết xuyên không lâu dài thì phỏng đoán được cũng là chuyện bình thường.
Mạc Hàn Phong cũng không có thắc mắc, hắn đã sớm biết nàng không giống những kẻ khác.
Nháy mắt một cái Cổ Vạn Phúc phát ra hào quang lam nhạt rồi một bóng dáng nhanh chóng vụt ra.
Trước mặt Mộ Dung Như Ly là một nam tử chừng 20 tuổi, dung mạo tuyệt thế tuấn mỹ. Hắn một thân bạch y tao nhã song lại băng lãnh tựa tảng băng ngàn năm cao cao tại thượng. Sống mũi cao thẳng, mày kiếm sáng như hắc thạch, bạc môi mỏng khẽ nhếch tựa tiếu phi tiếu, ba ngàn tóc đen nhánh dài ngang eo được cố định tỉ mỉ bằng châm bạch ngọc, ngũ quan kia giống như được điêu khắc tạo hình, tuấn mỹ đến cực điểm. Thứ khiến nàng chú ý nhất chính là đôi mắt của hắn. Đôi lam mâu thâm trầm tựa đáy vực, sắc bén tựa ưng giống như có thể nhìn thấu tâm can người đối diện.
Ừm, không tồi, so với Dạ Thần Tôn thì chỉ có hơn chứ không có kém. Quả nhiên là người cổ đại mà, lão già cũng là mỹ nam.
Nhìn vẻ mặt vô tâm vô phế của nàng Mạc Hàn Phong có chút thất vọng. Bản thân có bao nhiêu tuấn mỹ hắn đương nhiên nắm rõ nên thập phần tự tin. Bất quá sự việc hôm nay đã hoàn toàn đánh gãy suy nghĩ này của hắn. Nàng như thế mà không có một tia rung động... A, đả kích thật lớn!
“Ta soái như vậy, ngươi không thể khen một câu được sao? “
Thôi thì mặt dày một chút vậy.
Nghe hắn nói Mộ Dung Như Ly liền bĩu môi khinh thường:
“Không ngờ ngươi lại vô sỉ như vậy! Nghe giọng ngươi còn tưởng là soái ca lãnh khốc không ngờ lại là một tên mặt dày hơn vỏ Trái Đất! Ôi trời, không hiểu sao bên cạnh ta toàn những kẻ như vậy nữa! Thật xui xẻo mà!”
Nói xong còn thở dài thườn thượt tỏ vẻ chán nản.
Lời này của nàng đã thành công hất một gáo nước lạnh vào Mạc Hàn Phong khiến sắc mặt hắn trở nên âm trầm, không khí dần ngưng đọng. Mộ Dung Như Ly nuốt nước miếng, một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống trán. Chết thật, chọc nhầm người rồi! Hắn đưa được nàng đến đây chứng tỏ hắn không phải nhân vật đơn giản. Hiện tại nàng chọc giận hắn, vậy...không loại trừ khả năng hắn sẽ trừ khử nàng...
Càng nghĩ Mộ Dung Như Ly trong lòng càng rối loạn.
Nhìn nàng như vậy lửa giận trong lòng Mạc Hàn Phong đột nhiên vơi đi hơn phân nửa. Hắn ho khan vài tiếng, lảng sang chuyện khác:
“Ngươi gọi ta ra làm gì?”
“A, suýt chút nữa thì quên! Ta có việc cần hỏi ngươi. Trước đó nguyên chủ không thể tu luyện, vậy hiện tại liệu ta có thể?” Đây có thể nói là một vấn đề vô cùng nghiêm trọng. Đùa nhau à, đã nhận lời của người ta rồi mà lại không thể thực hiện được thì nhận để làm gì chứ?!
Biết được thắc mắc của nàng Mạc Hàn Phong liền gật đầu lạnh nhạt giảng giải:
“Có thể. Hơn nữa trước đó nàng ta không thể tu luyện được là có nguyên do.”
Mộ Dung Như Ly ngạc nhiên, hỏi:“Nguyên do gì?”
Hắn không nói mà chỉ nâng tay chạm vào ám văn trên mặt nàng. Một cảm giác lạnh buốt từ ngón tay dần truyền vào mặt khiến cơ thể Mộ Dung Như Ly run lên theo phản xạ tự nhiên. Ngón tay đang nâng lên của hắn chợt khựng lại rồi lập tức thu về. Không khí trong trong phòng nổi lên một mùi quái lạ.
Sau một hồi cuối cùng Mộ Dung Như Ly mất kiên nhẫn liền lên tiếng phá vỡ bầu không khí khó chịu giữa hai người:
“Ý ngươi là...do ám văn này?”
Hắn gật đầu tỏ vẻ tán đồng.
“Vậy nghĩa là chỉ cần giải độc trong người thì có thể tu luyện? “
“Đúng vậy. “Không hổ danh là người hắn chọn, chỉ dựa vào một hành động mà đã đoán ra được ý nghĩa phía sau nó.
Độc này thật ra cũng không nặng lắm, giải ra cũng dễ. Bất quá...không có dược liệu để chế giải dược. Haizz, ai bảo nàng nghèo như vậy chứ!
Mộ Dung Như Ly chống cằm ngao ngán thở dài. Mạc Hàn Phong nhìn nàng, không dấu vết xuất ra một Viên đan dược màu tím, nói:
“Cầm lấy, đây là Bách Độc đan, có thể giải mọi loại độc, hơn nữa còn giúp ngươi có một thân bách độc bất xâm.”
Nhận lấy đan dược nàng nhanh chóng nuốt xuống. Không giống lúc dùng Hoàn Cơ đan, cơ thể nàng không có dấu hiệu gì khác thường, chỉ có phần mặt là có chút đau nhức. Có tác dụng rồi!