Kiêu nhận lệnh rồi nhanh chóng rời đi, Tư Chính Khanh ôm Tống Vân đã khóc đến mệt từ trên xe ngựa xuống, đi thẳng đến phòng ngủ của mình.
“Như Lan, giúp nàng rửa mặt chải đầu”.
Hắn nhắm hai mắt lại đặt Tống Vân vào bồn tắm có nhiệt độ vừa phải, Tư Chính Khanh đi đến đình viện hỏi thuộc hạ tiến độ của công việc: “Nhận tội không?”.
Ưng cung kính cúi dầu: “Hồi chủ tử, tuy đã nhận tội nhưng hắn không nói ra được gì hữu dụng cả. Cái tên đã chết kia so với hắn còn quan trọng hơn nhiều, thật đáng tiếc…”
“Chết thì cũng đã chết rồi.” Tư Chính Khanh cười lạnh một tiếng: “Uy hiếp ta không thành, chọc giận ta thì trái lại làm rất tốt.”
“Chủ tử, lúc khám xét xác người nọ thì phát hiện được cái này”.
Tư Chính Khanh cầm lấy nó, phát hiện là sợi chỉ vàng dài bằng một móng tay. Ở Đại Yên người mặc y phục có thêu chỉ vàng phần lớn không phải giàu có thì cũng là có quyền thế, thứ này nhất định không phải là của bản thân hắn. Nhưng nếu muốn tra được chỉ vàng này từ đâu đến, chắc chắn là chuyện mò kim đáy bể.
“Cứ để ở chỗ ta trước.” Tư Chính Khanh tiếp tục phân phó: “Hiện giờ tin đồn Lễ Lễ bị bắt đang được lan truyền, ngươi dẫn người đi xử lý bọn lắm miệng đó đi.”
“Vâng.”
“Chờ chút.” Tư Chính Khanh “Khụ” nhẹ một tiếng: “Những tin đồn vớ vẩn có liên quan đến Tống cô nương, cũng xử lý luôn đi.”
Ưng cũng không bất ngờ gì: “Thuộc hạ đã hiểu.”
Như Lan vẫn chưa ra, Tư Chính Khanh đành phải tiếp tục chờ ở bên ngoài. Chuẩn nói mới đầu chỉ có Lục Lạc mất tích, không ngờ bọn họ còn bắt cả Tống Vân.
Trong đầu đột nhiên xẹt qua hình ảnh viên gạch ở trong con ngõ nhỏ kia.
Tư Chính Khanh cau mày suy tư, người nào đã cầm viên gạch đi vào con ngõ nhỏ tối đen kia chứ?
… Có lẽ biết trong con ngõ sâu này có nguy hiểm nhưng lại không thể không đi vào trong đó, bên người không có vũ khí nào khác để phòng thân cho nên chỉ có thể tuỳ tiện nhặt một viên gạch.
Chẳng lẽ Tống Vân nhìn thấy có người bắt cóc Lục Lạc, nàng muốn cứu người nhưng lại bị họ bắt được?
Nghĩ đến tính cách của Tống Vân, Tư Chính Khanh phân tích càng nhập tâm hơn, hắn càng chắc chắn chân tướng sự tình đúng là như thế.
Giờ phút này cảm xúc dâng trào ở trong lòng, không biết là đau lòng hay là tình cảm càng thêm sâu sắc.
Thấy Như Lan rốt cuộc cũng bước ra khỏi phòng, Tư Chính Khanh hỏi: “Nàng bị thương ở đâu?”.
Thấy mặt nàng ta lộ ra vẻ khó xử, Tư Chính Khanh cau mày, ngữ khí nặng nề thêm vài phần: “Nói.”
Như Lan nhìn xung quanh, xác nhận không có người khác mới nhỏ giọng nói: “Chủ tử, Tống cô nương cũng không có gì đáng lo ngại, chỉ là do bị hoảng sợ quá thôi. Bên gáy có một vết bầm lớn, tay bị trầy, đầu ngón tay bị vũ khí sắc nhọn cắt qua nên có vết rách nhỏ.”
“Vậy ngươi ấp úng làm cái gì?”.
“Còn có…” Như Lan thấy bộ dáng “Ngươi không nói ta đây sẽ nổi giận” của Tư Chính Khanh, nàng ta cẩn thận mở miệng: “Bả vai và trước ngực của cô nương đều có dấu cắn, vú… đầu v* đã bị cắn, cần phải bôi thuốc.”
Mặt Tư Chính Khanh đỏ lên không biết là xấu hổ hay đang tức giận, hắn nghiến răng nghiến lợi nói ra mấy chữ từ khẽ răng: “Thuốc đâu?”.
“Thuộc hạ sẽ đi lấy ngay!”
Hai nắm chặt thành quyền, Tư Chính Khanh đi tới đi lui trước phòng ngủ, lửa giận trong lòng vẫn không thể nào nguôi xuống được.
“Chủ tử!”
Như Lan đưa thuốc mỡ cho hắn, không đợi Tư Chính Khanh nói gì nàng ta đã chạy đi.
“Quay lại!”
Không có người đáp lại.
Ngày thường hắn còn chưa nói gì thì thuộc hạ đã xuất hiện ở trước mặt, còn bây giờ tiểu viện của Tư Chính Khanh lại yên tĩnh đến mức giống như nửa người cũng không có.
Hắn cắn chặt răng, giơ tay mở cửa đi vào phòng.
Tống Vân đã mất tích vài lần mà vị hôn phu của nàng dường như không lo lắng gì cho nàng cả, nói vậy có lẽ giữa hai người cũng không có tình cảm gì với nhau. Cùng lắm thì hắn sẽ tự mình tìm người nọ trao đổi, khuyên người nọ từ hôn, sau đó chờ Tống Vân cập kê rồi…… Hoặc là vào ngày nàng cập kê, hắn sẽ hỏi cưới nàng.
Tống Vân được Như Lan đặt ở trên giường hắn, trên người được phủ một cái chăn, lộ ra đường cong yểu điệu.
Tư Chính Khanh cảm thấy hài lòng với sự an bài này, hắn cũng không kiêng dè gì nữa, xốc chăn lên và đưa mắt nhìn vết thương trước ngực của nàng.
Da nàng đã bị ngược đãi, đặc biệt là đầu v*, nó bị cắn rất tàn nhẫn, đầu v* đáng thương không chỉ bị cắn thôi, nếu mà chỉ dùng sức một chút phỏng chừng cũng có thể cắn đứt nó rồi!
Tư Chính Khanh ở một bên rửa tay, dùng ngón cái mở nắp thuốc mỡ ra lấy một lượng thuốc mỡ to cẩn thận khống chế lực bôi đều lên vết thương chướng mắt kia. Hắn còn đang muốn bôi vết bầm bên gáy nàng, nhưng thấy nàng đau đến nhíu mày, Tư Chính Khanh đành phải bỏ qua.
Không biết Tống Vân mơ thấy cái gì mà nói mớ không ngừng, giống như đang bị hoảng sợ.
Sao có thể không hoảng sợ cho được?
Tư Chính Khanh vừa thở dài vừa đem thuốc mỡ đặt ở đầu giường, kéo chăn lại cho nàng.
Hắn chưa bao giờ gặp qua cô nương nào có thể bĩnh tĩnh được như vậy. Nàng không điên cuồng giãy giụa chọc giận tên bắt cóc để rước họa sát thân,
nàng biết cách lợi dụng bộ mặt háo sắc của nam nhân, tận dụng khả năng để tự
cứu mình.
Tư Chính Khanh biết rõ nếu hắn tới chậm một chút, có lẽ thuộc hạ đã đem Tống Vân…… Nàng nhiều lắm chỉ có thể thừa dịp dời đi sự chú ý của nam nhân kia rồi đánh lén, mặt đối mặt để đối kháng với người mà nàng không có khả năng thắng.
Cũng may là hắn không đến trễ. Hắn lại thở dài.
Gặp gỡ Tống Vân, Tư Chính Khanh muốn than thở gì liền than thở luôn một lèo cho cả đời này.
Cũng không biết nàng lại mơ thấy cái gì, giọt nước mắt chảy từ khoé mắt của Tống Vân trực tiếp khiến đáy lòng Tư Chính Khanh nóng lên, nước mắt lập tức bốc hơi, cái loại cảm xúc chua xót và thống khổ này giống như nước lũ thổi quét hắn, đây là lần đầu tiên hắn thấy sợ hãi đến như vậy.
Tư Chính Khanh lặng lẽ tiến lại gần nàng, như bị ma quỷ ám hắn đã mút đi nước mắt của nàng. Trong nháy mắt, trong niềm yêu thương đang dâng trào cho dù là ai thì cũng không thể ngăn hắn được. Hắn quay hôn lên trán nàng, sườn mặt nàng, nụ hôn ấy không hề chứa đựng bất kì tình dục nào cả, giờ phút này nó như một kiểu sùng bái nào đó.
Hàng lông mi dài đen nhánh của Tống Vân run rẩy, sau đó nó lộ ra con ngươi đen như mực.
Hơi thở của Tư Chính Khanh gần nàng trong gang tấc, hắn không lùi về mà nhìn chăm chú vào đôi mắt nàng với khoảng cách rất thân mặt.
“Ta…… đang ở đâu vậy?”
“Nhà ta.” Tư Chính Khanh lúc này mới nâng người lên, vén góc chăn cho nàng: “Nàng mơ thấy gì rồi?”
Tống Vân cuộn mình vào trong chăn, chỉ để lộ ra đôi mắt hạnh xinh đẹp đầy sợ hãi: “Máu……có rất nhiều máu……”
“Ừ.” Tư Chính Khanh vén sợi tóc mai đang cản trở tầm nhìn của nàng, nhàn nhạt nói: “Chỉ là mơ thôi, không có gì phải sợ.”
“Ta đương nhiên là sợ……” Tống Vân nhìn gương mặt không có gì biểu tình gì của hắn, nàng hỏi: “Là đại nhân đã cứu ta sao?”
“Sao nàng lại bị bắt?”
“Ta……” Tống Vân nắm chặt chiếc chăn mỏng trên người: “Ta muốn cứu người.”
“Một là nàng không biết võ công, hai là không có người khác giúp đỡ, nàng lấy cái gì để cứu người?”
Giọng nói chuyện của Tư Chính Khanh càng lúc càng lớn, nửa câu cuối gần như là đang đè cơn tức giận mà gầm nhẹ.
“Ta sợ không kịp……”
“Không kịp?” Tư Chính Khanh bất động thanh sắc nhìn ngực nàng: “Nàng có biết nếu ta tới trễ một bước, nàng sẽ như thế nào không?”
“Tiền d*m hậu sát* đều là chuyện xa vời cả, nàng sẽ bị bọn họ lăng nhục và khi dễ đủ kiểu, sau đó họ sẽ bán nàng đến một nơi hẻo lánh, cả đời nàng cũng đừng hòng trốn thoát được!”
*Hiếp trước giết sau.
“Ta……” Tống Vân biết hậu quả đó, nhưng khi đó nàng không còn biện pháp nào khác: “Ta chỉ muốn cứu người……”
Thấy nàng khóc Tư Chính Khanh thở ra để bình tĩnh lại, lòng bàn tay thô ráp lau nước mắt nàng, làm cho mặt nàng đều bị đỏ: “Ta không muốn tức giận với nàng.”
“Ta hiểu mà.”
“Gặp chuyện nguy hiểm không sợ, mà còn muốn bảo vệ Lục Lạc.” Tư Chính Khanh lau nước mắt cho nàng, đầu ngón tay cái lưu luyến ở trên đôi môi đỏ hồng của nàng: “Cú đâm thứ nhất rất chắc chắn, nàng làm rất tốt.”
“Nhưng ta…… Ta đã giết người.”
Tư Chính Khanh cười lạnh một tiếng rồi thu tay về: “Là hắn đáng chết.” “Ngươi cũng đã từng giết người hả……”
“Rất nhiều, ta không nhớ rõ nữa.”
“Vậy lần đầu tiên ngươi giết người là vì cái gì?”
Tư Chính Khanh nghe xong thì nheo mắt, giống như đang nhớ về quá khứ xa xăm: “Giết người trên chiến trường, có được xem là lý do không?”
“……”
Thì ra là lính.
Nói chuyện với Tư Chính Khanh một lát, nổi sợ ở trong lòng Tống Vân cũng đã giảm bớt một chút, nhưng nàng vẫn bất an: “Ngươi nói xem hắn ta…… Có thể nửa đêm tới trong mơ tìm ta đòi mạng không?”
“Vậy thì vừa hay.” Tư Chính Khanh cười nhạo: “Ta sẽ bắt quỷ, để hắn ta khỏi làm mười tám tầng địa ngục không được yên bình.”
“Đó là giấc mơ của ta, ngươi đi bắt quỷ ở đâu?”
“Ta có thể làm được.” Tư Chính Khanh kéo nàng ra khỏi chăn, nâng đầu nàng đút nàng uống miếng nước, uống xong lại nhét nàng vào trong chăn, hắn dùng bàn tay to che đôi mắt nàng: “Ngủ đi.”
Lúc này Tống Vân mới cảm thấy có gì đó không đúng, sao thái độ của Tư Chính Khanh đột nhiên trở nên ôn hoà đi nhiều vậy.
“Chờ chút đã, ta…… Ta ngủ ở chỗ người có sao không?”
Tư Chính Khanh bỏ qua vấn đề của nàng, hỏi ngược lại nàng: “Nàng ái mộ Phó Lan Thanh à?”
Nhớ tới Phó Lan Thanh nàng liền thấy ghê tởm, Tống Vân lắc đầu. “Ừ.”
“Ừ này của ngươi là có ý gì?” “Ta sẽ khiến hắn từ hôn.”
Từ hôn? Nàng xác thật cũng muốn tìm Phó gia để từ hôn.
“Không không không…… Đợi chút!” Tống Vân đột nhiên vụt ra khỏi giường, lúc này nàng mới phát giác ngực mình đang trần trụi, vết thương cũng đã được bôi thuốc. Nàng vội vàng kéo chăn cao lên để che mình lại, kỳ quái mà liếc hắn một cái: “Ngươi…… Có ý gì?”
“Vết thương của nàng là do ta bôi thuốc.”
“Ờ……Hả?” Tống Vân trừng to đôi mắt tròn xoe xinh đẹp: “Ngươi ngươi…… Ngươi……”
“Ta sẽ cưới nàng.”
Nàng vội vàng xua tay, Tống Vân cười xoà nói: “Đại nhân, thật ra cũng không cần đâu, ta biết ngươi bất đắc dĩ……”
Lúc này nàng mới biết kêu đại nhân?
Tư Chính Khanh không nói gì, sau một lúc lâu mới mở miệng: “Hay là nàng đã ái mộ người khác?”
Đời trước nàng đã yêu một người sâu đậm, làm sao có thể quên người đó nhanh như vậy được chứ.
Tống Vân ấp úng: “Có……Mà cũng không có.” “Là kiểu người gì?”
“…… Giống như Phó Lan Thanh.”
Sắc mặt Tư Chính Khanh trầm xuống: “Không phải nàng nói là nàng không yêu hắn ta sao?”
“Đúng vậy.”
Sắc mặt Tư Chính Khanh càng đen hơn, hắn tiến lại gần đè gáy nàng, ép nàng đối diện với mình, gằn từng chữ một nói: “Nàng, chơi, ta?”
Con ngươi lấp lánh của Tống Vân đảo tròn nhìn loạn khắp nơi, nhưng lại không nhìn hắn: “Tóm lại là…… Đại nhân không cần chịu trách nhiệm với ta đâu.”
Hỏi cưới bị từ chối, Tư Chính Khanh không còn kiên nhẫn nữa xoay người rời đi để lại một mình Tống Vân nằm ở trong chăn mềm mại không hiểu gì cả.
*
Lần đầu tiên Khanh Khanh hỏi cưới: Thất bại!