Gương mặt tinh xảo đỏ bừng tựa đóa mẫu đơn, đôi chân mảnh khảnh vừa run vừa mắng: “Tư Chính Khanh chàng là đồ tiểu nhân đê tiện bỉ ổi, chàng ăn hiếp ta, ta mà còn nói câu nào với chàng nữa thì ta không phải họ Tống!
Nếu nàng không phải là Tống Vân, Tư Chính Khanh đã sớm sai người khiến nàng đầu lìa khỏi cổ rồi.
Nhưng giờ phút này, đôi mắt đen láy của Tư Chính Khanh đặt trên đầu nàng, yên lặng nghe những lời mắng mỏ hùng hồn của nàng, cuối cùng mới chậm rãi nói: “Vốn dĩ nàng phải đổi họ của mình thành Tư.”
“Tư phu nhân, nằm ngoan chút, nếu không…”
Đôi bàn tay đầy uy hiếp chui vào vạt áo trước của nàng, Tống Vân vội vàng tức giận vỗ vào tay Tư Chính Khanh, tiếp tục tố cáo hành vi xấu xa của hắn: “Ta cũng không sợ Kiêu nghe thấy, cứ để hắn ta biết được đại nhân nhà mình là người khốn nạn như nào đi!”
Đêm đã khuya, gió lạnh lùa qua cửa sổ xe, Tống Vân đang hăng say trút giận bỗng khẽ giật mình.
Tư Chính Khanh vội vàng giũ chiếc áo choàng bên hông quấn nàng lại giống như cái bánh chưng, thấy nàng mắng đến hăng say, cũng không cản, thậm chí còn cỗ vũ nói: “Tiếp đi. Ta nghe thử xem nàng có thể mắng bao nhiêu câu.”
“Khụ.” Tống Vân tức giận ngẩng đầu liếc hắn một cái, chỉ ấm nước bên cạnh: “Vậy cho ta uống miếng nước đã.”
Thị lang bảo gì nghe nấy, cầm ấm nước đem qua.
Thấy nàng ừng ực uống một ngụm lớn, híp mắt thỏa mãn, giống như chú mèo con ngáp dài sau giấc ngủ say, trái tim vì nàng mà chua xót, lại như thấm đẫm trong mật ngọt.
Uống đủ rồi, Tống Vân mắng cũng mệt, thả lỏng người ngả vào vòng tay của Tư Chính Khanh, tìm một tư thế thoải mái nhất rồi nhắm mắt lại.
“Chàng không được nhân lúc ta không phòng bị gì mà khi dễ ta!” “Tuân mệnh, Tư phu nhân.”
“Gọi Tư với chả Tử phu nhân gì chứ, vừa xúi quẩy vừa khó nghe. Còn chàng đưa ta cái hầu bao đó, dám thêu nó thì tự tìm đường chết đi…”
Tiếng lẩm bẩm ngày càng nhỏ, cùng với nhịp tim trầm ổn của Tư Chính Khanh, Tống Vân chìm vào giấc ngủ.
Tư Chính Khanh không nhịn được xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của cô, ôm nàng càng chặt hơn.
*
Xe ngựa đi gần hai tháng, trong khoảng thời gian này, Tống Vân mua vài món yêu thích ở mấy trấn dọc đường, nhanh chóng chất đầy xe ngựa kéo hàng.
Tư Chính Khanh đành phải thuê thêm một chiếc xe ngựa, chuyên chở chiến lợi phẩm của phu nhân nhà mình.
Tống Vân đang thích thú đọc thoại bản ở trong xe thì đột nhiên nghe thấy Tư Chính Khanh gọi tên mình.
Nàng vén rèm xe ló cái đầu be bé ra: “Sao thế?”
Tư Chính Khanh khoác chiếc áo chàng đen liền mũ có hoa văn kim vân màu vàng sậm, đang ngồi trên lưng một con ngựa trắng tuyệt mỹ. Bờm ngựa sừng sững uy phong, làn da sáng bóng trắng như tuyết —— chính là con ngựa đã chở hai người dạo phố ngày thành thân.
“Sắp tới nơi rồi, chúng ta cưỡi ngựa.” Tư Chính Khanh kéo dây cương, cho ngựa đến gần xe. Hắn liếc nhìn cảnh sắc phía sau, vươn cánh tay mạnh mẽ đến chỗ Tống Vân: “Ta đưa nàng đi ngắm cảnh đẹp.”
*
Phía Tây Bắc dân cư thưa thớt, nhất là những nơi gần biên cương lại càng hẻo lánh vắng hơi người. Các thị vệ đi theo đã vào trấn Hoàng Sa trước một bước, giờ đây dường như chỉ còn hai người họ trên thế giới này.
Con ngựa đang ở trên vùng sa mạc cao nhất lân cận. Khung cảnh xung quanh vô tận, nâng mắt nhìn, tất cả những cảnh sắc đẹp đến nghẹt thở đều hiện ra trong tầm mắt.
Đó là cảm giác nếu không tự mình đặt chân đến, thì sẽ không bao giờ có thể cảm nhận được. Trước mắt là cát vàng vô biên, gió lạnh hơn so với ngày trước, một cơn gió nhẹ thổi qua là mặt đầy đất cát. Nhìn từ xa có thể thấy những thị trấn sừng sững trên sa mạc cao thấp, khói bếp mang theo khói lửa thế gian phiêu diêu mà tới, nhuộm đỏ cả một vùng cát vàng.
Đại mạc đơn độc, bình sa mênh mông, chỉ cần đứng trước một cảnh tượng tráng lệ như vậy, dường như đã vượt qua thời không, nghe thấy tiếng còi xe ở phía xe, thấy cả ngọn hải đăng đang rực lửa.
Song, vùng đất từng loạn lạc nay đã bình yên. Tại cửa trấn có người qua kẻ lại, thấp thoáng có thể nhìn thấy thương nhân dắt lạc đà đi trên nền cát, dần dần trở thành một điểm đen trong tầm mắt.
“Đó chính là trấn Hoàng Sa.” Tư Chính Khanh nhìn theo tầm mắt của Tống Vân: “Một thị trấn mà vẫn tồn tại sau nhiều năm loạn lạc.”
Tống Vân không khỏi siết chặt cánh tay ôm eo hắn: “Vậy doanh trại thì sao, các tướng sĩ đóng quân ở đâu?”
Nơi phụ thân chàng từng canh phòng, là ở đây ư?
Tư Chính Khanh hất cằm về phía Tây Bắc, chợt nhớ Tống Vân đang ở trong vòng tay hắn không thể thấy được, hắn lại giơ ngón tay lên chỉ: “Vượt qua sa mạc đằng kia là tới.”
“Ừm.”
Ở trong môi trường khó khăn chinh chiến nhiều năm như vậy, cần phải nghị lực thế nào mới có thể kiên trì như vậy chứ? Nếu không phải trong lòng tràn đầy nhiệt huyết đối với quốc gia, một lòng muốn bảo vệ bá tánh một bên bờ cõi, thì ai mà sắn lòng dâng hiến cả tính mạng của bản thân chứ.
Nghĩ đến phụ thân của Tư Chính Khanh, Tống Vân không kiềm chế được sự chua xót trong lòng.
Những tướng sĩ anh dũng như thế, nếu không thọ chung chính thẩm*, ở trong khói lửa chiến tranh, tắm máu trước trận địa của địch đến giây phút cuối cùng mới là kết quả thực sự mà bọn họ muốn. Hắn không nên là vật hi sinh đắt giá nhất trong cuộc chiến giữa hoàng tộc và gia tộc.
*Sống thọ rồi chết tại nhà, một cái chết tự nhiên.
Tống Vân lén ngẩng đầu, Tư Chính Khanh ôm chặt lấy nàng, chỉ để lộ đôi mắt làm rung động lòng người.
Nàng ra sức ngẩng cao đầu, miễn cưỡng thấy được đường nét quai hàm lạnh lùng cứng rắn của hắn.
Tầm mắt hắn đổ dồn về hướng quân doanh, nơi cha hắn và hắn từng sinh sống, từng chiến đấu.
Bây giờ hắn cảm thấy thế nào nhỉ?
Tống Vân chỉ muốn nhìn vẻ mặt hắn lúc này, mới biết được có cần an ủi hắn hay không, liền dốc sức thoát ra khỏi vòng tay hắn.
Tư Chính Khanh không thể không nhíu mày, nhìn nàng đang ôm chặt lấy cánh tay của mình, vì sợ ngã ngựa mà dè dặt ngồi dậy, đáng yêu như một đứa trẻ mới
biết lật. Thấy nàng chật vật cả nửa ngày cũng chưa xoay người lại được, Tư Chính Khanh thở dài dùng một tay nhấc nàng lên, đặt nàng xuống đối diện mình.
“Lại muốn làm gì?”
Giọng điệu ba phần bất lực, bảy phần nuông chiều.
Tống Vân kéo mạng che mặt chắn gió xuống, đưa bàn tay nhỏ bẻ chạm vào gương mặt hắn. Nhìn thấy khóe miệng đang căng chặt của hắn, Tống Vân vội vàng đặt xuống đấy một nụ hôn.
“Hửm?”
Từ trong yết hầu phát ra âm thanh nghi hoặc, Tư Chính Khanh véo cái cằm nhỏ của nàng, nhìn chằm chằm vào hai cánh môi đỏ mọng, hỏi: “Làm gì thế?”
“Hôn chàng một cái, muốn hay không đây!”
Hai má phồng lên, Tống Vân giãy giụa muốn thoát, ‘hứ’ một tiếng thật kêu rồi quay mặt đi.
“À.”
Tư Chính Khanh sao có thể không biết Tống Vân sợ mình thấy cảnh nhớ người, đang muốn tìm cách an ủi mình chứ? Cô gái nhỏ của hắn là người lương thiện nhất, chắc hẳn sau khi nghe sư phụ kể về những gì cha hắn đã trải qua, cô gái nhỏ đang đau lòng cho hắn.
Lần này tới đây cũng là muốn giải quyết một số chuyện.
Từ khi có Tống Vân, Tư Chính Khanh không muốn cuộc sống sau này có bất cứ hiểm nguy nào nữa, hắn chỉ hy vọng cô gái của mình có thể bình an mà sống hết một đời.
Có điều…
Đôi mắt Tư Chính Khanh đột nhiên tối sầm, con ngươi vốn đã đen hơn người khác vài phần giờ đây tràn đầy nguy hiểm. Đầu ngón tay hắn len lỏi vào vạt áo của Tống Vân, khẽ vuốt ve bên hông nàng: “Nàng muốn làm ta vui lên?”
Tống Vân ậm ừ đáp: “Cứ, cứ coi là vậy đi.”
“Vậy được.” Tư Chính Khanh cong khóe môi, lại gần bên tai Tống Vân nói nhỏ: “Bây giờ để cho tinh d*ch của ta rót đầy tử c/ung của nàng, xem như nàng an ủi thành công.”
“Tư Chính Khanh!”
Hắn cười khẽ né tránh nắm đấm của nàng: “Không muốn à?” “Không! Bao! Giờ!”
“Kháng nghị vô hiệu.”
Tư Chính Khanh kẹp chặt bụng ngựa, cho nó chạy dọc theo sườn Tây vùng sa mạc, vùng hoang mạc bất tận này khiến chú chiến mã nhiều năm mắc kẹt trong thành phố, không thể tự do bay nhảy trở nên hung phấn lạ thường.
Hắn đè cô lại, hôn nàng: “Tống Vân, hoặc là nhảy xuống, hoặc là bị ta thao, nàng chọn một cái đi.”
Nàng bị hôn đến hai mắt đẫm lệ, thật lâu sau mới đáp lại: “Ta còn được chọn sao!”
“Không.”