• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dục vọng của Tư Chính Khanh đến như che kín trời đất, nó chiếm hết thế giới của Tống Vân.

“Há miệng.”

Cổ tay Tống Vân bị Tư Chính Khanh nắm chặt trong lòng bàn tay, cứ mỗi lần thẳng lưng là hắn sẽ làm đâm cái, hắn còn kéo cánh tay của nàng để nàng đón lấy ý hùa theo hắn. Cây gậy quá to và dài, nó d*m loạn đi vào tầng lớp thịt mềm rồi xông vào chỗ sâu bên trong. Bên trong đột nhiên kháng cự lại kẻ đang xâm lấn mình, nó liều mạng xoắn chặt muốn đẩy hắn đi ra ngoài, nhưng cổ tử c/ung cắn chặt quy đ*u muốn nói mà lại thôi như đang luyến tiếc không cho gậy th*t rời đi.

“Đưa đầu lưỡi ra.”

Giọng Tư Chính Khanh khàn khàn nguy hiểm, hắn nhìn đôi mắt đẫm lệ của Tống Vân khi nàng vươn chiếc lưỡi màu hồng mềm mại ra, hắn thô bạo cắn vào nó.

“Hức……hức……”

Thể lực của Tư Chính Khanh là vô cùng vô tận, cơ thể nhỏ nhắn của Tống Vân căn bản không thể so sánh được với hắn, nàng bị động thừa nhận sự đòi hỏi của hắn, tiếng nức nở đều tràn ra khỏi khe hở của môi và răng. Nàng vô lực ngồi ở giữa hai chân của hắn, nàng nắm lấy cánh tay Tư Chính Khanh để chống đỡ, tuy nói việc này không cần nàng bỏ ra chút sức lực nhưng mỗi một lần làm nó đều làm nàng mềm nhũn từ trong ra ngoài.

Nó quá thoải mái.

Nếu Tống Vân còn sức lực, nàng nhất định sẽ kêu cho thật vui sướng. Nàng chính là người có sở thích kỳ lạ đó, nàng muốn nhìn Tư Chính Khanh vì nàng mà điên đảo. Cũng may tên nam nhân này khi dùng hết sức làm cũng không quên chọc vào chỗ nhạy cảm của nàng, nàng cao trào từng đợt rồi lại từng đợt một, côn th*t này dù ăn đến đâu nó cũng có thể ăn rất ngon miệng.

Động tác hắn hôn nàng cũng mãnh liệt nhue cách hắn làm nàng, môi cọ xác vào nhau, toàn bộ nước miếng vì nuốt không kịp mà chảy xuống dưới. Tư Chính Khanh thở dốc đến mức khiến cả người Tống Vân đều run, tiếng thở “Hồng hộc” giống như một con dã thú, hắn đi theo dấu vết của nước bọt liếm đi xuống, thuận thế hắn cắn lên đầu v* đầy đặn của nàng.

Tống Vân nắm chặt vai của hắn.

Tiểu huy*t đã sớm ngoan ngoãn an phận, nó không còn kháng cự không cho tiến vào như lúc ban đầu nữa. Thời điểm Tư Chính Khanh đi vào thịt mềm nẩy lên như tre già măng mọc* để mà hoan nghênh hắn, khi rời đí nó lại lưu luyến đi theo ra ngoài để giữ hắn lại.

* 前仆后继: nghĩa là có sự tiếp nối, mất cái này, người này thì có cái khác, người khác thay thế.

đầu v* bị mút và đùa bỡn quá nhiều lần nên đã có chút đau. Tống Vân đành mở miệng: “đầu v*…… Đừng, ta đau.”

Vì đau lòng cho nàng, Tư Chính Khanh nghe lời quay sang hôn bầu ngực của nàng, tần suất làm nnagf cũng chậm đi rất nhiều.

“Nàng chịu không nổi thì nói cho ta biết.”

Đã chịu không nổi từ lâu rồi, nhưng nàng vẫn kiên trì. Tống Vân dựa đầu vào ngực hắn rồi lắc lư qua lại, không biết nàng đang kháng cự hay là muốn hắn tiếp tục.

Hắn đem cánh tay nàng đặt lên vai mình: “Ôm chặt ta.”

Tống Vân mềm nhũn đặt tay lên vai hắn, hai tay Tư Chính Khanh rảnh rỗi nên bắt đầu bẻ bắp đùi nàng ra. Hắn cắn vành tai nàng, mỗi tiếng thở dốc đều chui thẳng vào tâm trí nàng.

“Để ta đi vào thêm chút nữa.” “Đi…… Vào không được.”

Nàng có thể cảm nhận được kjo quy đ*u đụng vào cổ tử c/ung thì toàn bộ tử c/ung đều run rẩy lên, nếu lại đến nữa nàng sẽ rất đau. Nhưng Tư Chính Khanh vẫn dùng hết sức đi vào trong thân thể nàng, tiểu huy*t d*m đãng được thoã mãn mà mấp máy xoắn chặt lấy hắn.

“A Vân, nàng có thể.” Gặm cắn gáy nàng, giọng Tư Chính Khanh dịu dàng một cách ngoài tưởng tượng, nếu cẩn thận nghe kỹ thì sẽ phát hiện nó còn mang theo sự cầu xin: “Để ta gần nàng thêm chút.”

Tư Chính Khanh đã sống gần 30 tuổi nhưng hắn chưa từng nghĩ đến có một ngày mình sẽ thích một người đến như vậy. Tâm trạng này thật là kỳ diệu, trái tim hắn đã được nàng lấp đầy, trong đầu cũng không ngừng hiện lên hình ảnh của nàng. Hắn cố gắng thu răng và móng vuốt của mình lại, nhưng vẫn thường dọa người có lá gan lớn như nàng bị sợ.

Hắn muốn đối xử tốt với nàng, muốn cho nàng những điều tốt đẹp nhất.

Tư Chính Khanh đã sớm để lộ điểm yếu của mìn, hắn vội vàng muốn hỏi cưới, muốn yêu nàng, như thể đang cưỡng ép nàng phải khuất phục hắn. Nhưng chỉ có hắn biết rõ, hắn chỉ muốn đưa nàng vào trong lãnh địa của mình càng sớm càng tốt, hắn sợ một ngày nào đó nàng sẽ chạy trốn.

Hắn có gương mặt vừa thấy đã biết không dễ đối phó, cộng với tính tình lại nóng nảy, tuy hắn cỏ vẻ ngoài nhưng ít ai chịu gả cô nương bảo bảo của mình cho người như hắn, còn đa số những người chịu cũng là vì địa vị và gia sản của hắn.

Tống Vân có thể lấy thân mạo hiểm tới cứu mình, cho dù nàng thật sự có ý đồ gì với hắn thì Tư Chính Khanh cũng chấp nhận. Huống chi nàng chính trực lương thiện như thế, nàng nhất định là không giống với những người nịnh bợ kia.

Bản thân lớn hơn Tống Vân tận mười bốn tuổi.

Khi hắn phá án điều tra người, có khi nào hắn đánh giá thấp năng lực của mình đâu? Nhưng khi đối mặt với Tống Vân, hắn lại hy vọng mình có thể trẻ lại một trẻ chút, ưu tú mốt chút.

Giờ phút này được ôm nàng, tất cả những bất an của hắn đều đã được an ủi một chút.

Hắn phải yêu nàng như thế nào mới đủ đây? Phải làm đến mức độ nào mới có thể khiến nàng không thể rời khỏi mình đây?

Tư Chính Khanh không có câu trả lời, hắn chỉ có thể cố gắng dùng hết dục vọng để bao vây nàng lại, giữ nàng ở bên mình.

Tống Vân không còn sức chỉ biết dựa vào cổ hắn, khi cây gậy ra vào d*m dịch văng tung toé, chỗ liên kết của hai người là một mảnh hỗn độn, vô cùng dính nhớp. Nàng mơ hồ nhận ra được sự bất an của hắn, lần đầu tiên yêu một người tất nhiên là sẽ phải lo được lo mất.

“Tư Chính Khanh, ta là thê tử của chàng.”

Nàng chớp chớp hàng lông mi dài cong vút, lông mi nhẹ lướt qua làn da bên gáy hắn, nó như cọng lông vũ đang ở đầu quả tim hắn.

Chiếc lông chim bay tung bay lập tức thoả mãn nội tâm trống rỗng của hắn, Tư Chính Khanh nhịn không được cúi đầu hôn trán nàng, một lúc lâu sau hắn mới trả lời nàng một chữ “Ừ”.

“Chúng ta vừa mới thành hôn, ngày tháng còn rất dài. Chàng không cần……” Tống Vân nói nói rồi đỏ mặt, Tư Chính Khanh không biết đã ngậm lấy ngực trái nàng từ khi nào, hắn liếm múc như đang mút sữa, khiến nàng vừa đau vừa sướng, đến nửa ngày sau nàng mới nói tiếp: “Chàng không cần liều như vậy……”

Hắn phớt lờ lời của nàng: “Chúng ta phải nhanh chóng có con.” “……” Tống Vân chớp chớp mắt: “Làm gì mà nhanh như vậy……”

Hắn lại liếm lên đầu v* bên kia, bộ ngực nặng trĩu, mỗi lần hắn thẳng lưng làm nàng là nó sẽ run không ngừng: “Sữa của nàng chắc là sẽ đủ.”

Cái ông tướng này đang nghĩ đến việc cho con bú!

Tống Vân từ chối giao lưu với hắn, đôi bàn tay trắng như phấn đập vào vai hắn: “Dù sao thì hôm nay ta không muốn làm!”

“Đánh tiếp đi.” Đôi mắt đen không hề hung ác của hắn ngậm ý cười: “Mỗi lần nàng đánh ta, cái miệng bên dưới càng cắn ta chặt hơn.”

“……”

Tống Vân lập tức dừng tay. Nàng rất thích xem nam nhân này điên cuồng vì mình, nhưng thân thể lại không cho phép.

Bây giờ nàng chỉ muốn đi ngủ.

Nhưng Tư Chính Khanh không chịu để nàng nghỉ ngơi, không chỉ làm nàng thôi mà hắn còn nói lời cợt nhả bên tai nàng.

“Mới nếm thử việc đời mà đã biết hút lấy nam nhân không chịu buông…… Tống Vân, chẳng lẽ nàng trời sinh đã d*m đãng rồi à?”

“Phi!”

Tống Vân thở hổn hển né tránh đôi môi nồng nhiệt của hắn, sau đó nàng bị hắn hung hăng đâm sâu vào một cái đến đầu óc choáng váng.

Hắn tiến đến tiếp tục nói: “Ngày nào cũng để lộ ra nửa bộ ngực, có phải nàng đang trông mong người ta đến đùa giỡn không?”

“A! Chàng nhẹ thôi…… Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, cái váy cổ chữ u này là kiểu váy thịnh hành đấy!”

“Nàng không biết ngực của mình có bao nhiêu lớn hả?” Tư Chính Khanh kéo tay nàng để cho nàng sờ, bàn tay to của hắn trùm lên mu bàn tay nàng, ép nàng xoa bộ ngực của mình: “Kiểu dáng giống nhau, vậy người khác để lộ bao nhiêu là nàng sẽ để lộ bấy nhiêu?”

“A……”

Tự đùa giỡn bản thân ở trước mặt Tư Chính Khanh quả thật làm cho Tống Vân thấy rất hưng phấn, ý thức của nàng có chút rời rạc, sự chú ý đều tập trung vào việc xoa bộ ngực.

“Hức…… Ta cũng không muốn nó lớn như vậy……”

Ngực quá lớn thì sẽ dễ dàng bị còng lưng, chạy nhảy cũng không được thoải mái.

“Nhưng ta thích.”

Tư Chính Khanh nhéo eo nàng để nàng hứng lấy gia tốc bất ngờ của hắn, nàng hyaa~ tiết một hồi rồi cả người như đã bị ép khô.

“Toàn thân của nàng, nơi nào ta cũng thích.” “Nơi này……”

Chậm rãi Tư Chính Khanh dừng động tác làm nàng, bàn tay vuốt ve một đường từ ngực xuống.

“Nơi này……” Chiếc ep thon.

“Còn nơi này nữa……” Cái mông vểnh.

“Nhưng nơi ta thích nhất vẫn là……”

Tư Chính Khanh xoay người đè nàng ở dưới thân. “Cái tiểu huy*t đói khát này.”

Hắn một tay đem hai chân nàng đẩy đến trước người nàng, tiểu huy*t nửa khép nửa mở giống như vẫn chưa quen khi côn th*t đột nhiên rời đi.

Hai ngón tay căng tiểu huy*t ra, Tư Chính Khanh nhìn cái miệng nhỏ luôn đói khát trước mặt, hắn thật sự rất muốn nện nó như vậy.

Quy đ*u đi vào, thực mau toàn bộ thân gậy cũng tiến vào, Tư Chính Khanh nghiêng lên phía trên mạnh mẽ làm nàng, mỗi một chút nó đều đâm mạnh vào chỗ nhạy cảm của nàng.

Tiếng rên rỉ tuyệt vời thoát ra từ trong miệng nàng, khuôn mặt đỏ của Tống Vân ửng đỏ, như một nụ hoa sắp nở biến thành một quả chín.

Từ nay về sau, nàng là của hắn.

Điều này khiến cho Tư Chính Khanh cảm thấy hưng phần mà xưa nay hắn chưa từng có. Không cần kiềm chế cũng không cần trốn tránh, hắn có thể mặc sức yêu thương nữ nhân này.

Đợi chuyện này xong xuôi, hắn muốn đưa nàng đi ra ngoài một chuyến. Làm tình trên lưng ngựa, nhất định là rất kích thích.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK