Lúc trước là vì tránh việc những người liên quan sẽ xảy ra chuyện nguy hiểm, Tư Chính Khanh mới âm thầm tính kế đưa bọn họ đến đây.
Tống phụ Tống mẫu nghỉ ngơi ở trấn Hoàng Sa một thời gian, rồi họ quyết định đi du ngoạn khắp nơi. Tiệm son phấn ở Lãng Kinh họ giao cho một tiểu nhị thân tín, Tống Vân cũng đã gửi thư cho Phó Lan Thanh nhờ hắn trông coi dùm một chút.
Phó Lan Thanh vui vẻ đồng ý, dù sao cũng nhờ có Tư Chính Khanh giúp đỡ mà phụ thân mới có thể bỏ chứng nghiện cờ bạc của mình, tuy rằng cách làm có chút tàn bạo, nhưng cũng là một cái ơn lớn. Phó Lan Thanh mới có thể cưới được người mình thương làm vợ, điều hành kinh doanh cửa tiệm vô cùng phát triển.
Luật pháp vẫn còn nhiều điều lệ cần phải hoàn thiện, việc thi hành và thúc đẩy cũng là một vấn đề khó khăn. Nhưng Dương Vũ nói nhất định sẽ xử lý xong chuyện này rồi mới cáo lão hồi hương, kêu Tư Chính Khanh đừng lo lắng.
Oanh Oanh và Yến Yến gia nhập vào quân Lâm Ưng. Bởi vì thân thủ phi phàm của hai người, họ nhanh chóng thành quan nửa chức, chuyên môn phụ trách huấn luyện tân binh. Chỉ là Tống Vân thường xuyên thấy Kiêu hay đi theo sau Yến Yến, y giống như con chó nhỏ luôn đắc ý rung đùi ồn ào nói chuyện không ngừng, Yến Yến thấy vô cùng phiền.
Tống Vân đành lén hỏi Oanh Oanh đã xảy ra chuyện gì, Oanh Oanh bất đắc dĩ nói: “Ừm, người kia đó, đang theo đuổi Yến Yến. Yến Yến là người không
thích nói chuyện mà y cứ ở bên cạnh tìm chuyện để nói, ta thấy không lâu nữa đao của Yến Yến sẽ có máu đó.”
Vừa nghe được tin động trời này, Tống Vân vội vàng tìm Tư Chính Khanh thương lượng.
“Chuyện tình cảm sao ta quản được?”
Tư Chính Khanh mặc trường bào màu xanh lục đậm, dáng người cao cao, đang cầm cái bình nước tưới hoa. Sau khi bị mất chức vụ hắn không có việc gì để làm nên trồng một đống hoa cỏ, bước vào cuộc sống dưỡng lão sớm.
“Yến Yến là người thẳng tính, nếu thật sự chọc giận nàng thì Kiêu nhất định sẽ xảy ra chuyện đó.”
“Nếu hắn bị đánh thì cũng là tự làm tự chịu thôi.” “……”
Được thôi, cái miệng của Kiêu đúng thật là thiếu đòn mà.
“Vậy chuyện của Lễ Lễ chàng có biết không? Gần đây muội ấy có vẻ rất dính Chuẩn.”
“Ừ, kệ muội ấy đi.”
“Tư Chính Khanh, là một người cuồng em gái* mà sao chàng lại thoải mái quá vậy? Chuẩn tuy trầm mặc ít lời nhưng con người cũng khá tốt, lớn lên cũng đẹp……”
*nguyên văn là muội khống
Ở chung với nhau mấy năm rất nhiều từ ngữ lạ lùng mà Tống Vân hay nói giờ Tư Chính Khanh đã hiểu được 8 phần, hắn buông bình nước đi đến gần véo thịt trên cằm nàng, tỉ mỉ nhìn khuôn mặt ngọt ngào của nàng: “Tống Vân, hình như dạo này nàng rất nhàm chán nhỉ?”.
“A……” Tống Vân phồng mặt lên: “Đúng là có chút……” “Vậy chúng ta tìm chút việc để làm đi.”
Nói xong đem người ném lên trên giường.
“Này này, Tư Chính Khanh, chàng để ta bình tĩnh một chút……”
Mắt thấy người này đưa tay chuẩn bị cởi quần áo, Tống Vân vội vàng chui vào trong chăn trốn.
“Phu nhân?” Như Lan gõ cửa phòng: “Đồ ăn vặt mà ngài muốn ta đã đem tới rồi đây.”
Tống Vân như một cá chép lộn người nhảy khỏi giường: “Ta đến đây!”
Thấy Tư Chính Khanh ở trong phòng, Như Lan đưa hộp đồ ăn xong liền lui xuống.
“Nàng thèm ăn cái gì?”
“Gần đây ta muốn ăn đồ chua, sau đó lại muốn ăn cay…… Chàng đừng kích động, nó không liên quan đến chuyện mang thai đâu, ta chỉ đơn thuần là thèm……”.
Tư Chính Khanh nhíu mày, cao giọng kêu: “Như Lan, tìm đại phu đến đây!”
*
Nhớ kỹ những việc cần chú ý trong thời gian mang thai xong, Tư Chính Khanh tiễn đại phu đi rồi hắn gằn từng chữ: “Chỉ đơn, thuần, thèm?”.
“Ta……” Tống Vân ủy khuất ôm chặt chăn: “Ta ăn uống rất ngon miệng, nên không nghĩ là đang mang thai……”.
“Là do chưa đến thời điểm đó thôi!”. Tư Chính Khanh suýt nữa không khống chế được giọng điệu của mình, nhắm mắt để bình tĩnh lại rồi mới tiếp tục mở miệng: “Tống Vân, nàng thành thật nằm xuống cho ta, mấy tháng này phải luôn ở bên cạnh ta có biết chưa?”.
“Ta lúc nào mà không ở bên cạnh chàng……” “Nàng im miệng! Nằm xuống đi!” “Được……”
Nàng chỉ thể ngoan ngoãn nằm xuống, Tư Chính Khanh đưa tay kéo chăn lên đến cổ nàng, Tống Vân cầm mép chăn để lộ ra đôi mắt đen trong trẻo ngập nước.
“……”
Ngọn lửa trong lòng Tư Chính Khanh ngay lập tức được dập tắt, cách lớp chăn đặt bàn tay to lên trên bụng nàng. Cái bụng bằng phẳng chưa lộ ra, nhưng đang tồn tại một sinh mệnh nhỏ.
Hơi ấm của bàn tay xuyên qua từng lớp vải, Tống Vân nhìn bộ dáng cẩn thận của hắn, nó không còn kiêu ngạo như hồi nãy nữa.
“Khanh Khanh.” “Hửm?”
“Chàng sắp làm cha rồi.” “……Ừ.”
“Nhưng ta không thấy chàng hạnh phúc gì cả.”
Tống Vân nói rồi đột nhiên ngồi dậy làm Tư Chính Khanh hoảng sợ, hắn nhang tay đỡ nàng đem gối lót ở sau lưng nàng.
“Tư Chính Khanh chàng không yêu ta đúng không! Sao phản ứng của chàng lãnh đạm quá vậy!”
“Nàng ầm ĩ cái gì?” Khoé miệng căng thẳng lộ ra chút khẩn trương, Tư Chính Khanh xác nhận Tống Vân không có vấn đề gì mới thả lỏng người: “Ta đang cảm thấy đứa nhỏ này đến quá sớm.”
“Ồ ~ chàng thấy thế giới hai người của chúng ta vẫn chưa đủ chứ gì.” Tư Chính Khanh dời mắt, quả nhiên là đang cam chịu.
Nhìn dáng vẻ này của hắn, Tống Vân nhịn không được cười trộm: “Hừ hừ, hết cách rồi, mấy ngày này chàng không thể chạm vào ta được!”
Từ khi sống ở trấn Hoàng Sa, Tư Chính Khanh vô cùng phóng túng. Khoảng thời gian trước ngày nào hắn cũng quấn lấy Tống Vân làm chuyện đó, một ngày mười hai canh giờ chỉ được xuống giường ăn cơm một lát, có đôi khi ngại phiền toái hai người sẽ ở ăn trên giường luôn. Hắn nói là ngày hôm sau sẽ đưa nàng ra ngoài đi dạo, nhưng lần nào cũng không đi được vì hai chân Tống Vân luôn mền nhũn.
Thể lựa Tư Chính Khanh quá tốt, do tuổi gần nhi lập* mới khai trai nên khi làm tình tinh lực luôn dồi dào giống như đã uống trúng thuốc gì đó, với thể trạng yếu như Tống Vân đương nhiên là không chịu nổi.
*30 tuổi
Tuy Tống Vân vẫn chưa sắn sàng để làm mẫu thân sớm, với lại tuổi này của nàng ở thế giới hiện đại thì vẫn là một đứa trẻ, nếu không phải do Tư Chính Khanh đẹp trai, con người lại tốt, nàng nhất định sẽ mắng hắn là trâu già gặm cỏ non.
Đứa nhỏ này đến quá đột ngột, nhưng lại có thể giúp nàng thoát khỏi tình trạng mỗi ngày bị làm đến ngất đi.
Nghĩ đến đây, Tống Vân đắc ý vô cùng, nàng xoa eo khiêu khích: “Tư Chính Khanh, có ngon thì chàng bắt nạt ta đi.”
Tư Chính Khanh nghiến răng nghiến lợi bộ dạng giống như lúc hai người mới gặp nhau, nhưng hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, hắn cười lạnh để lại một cái nhìn làm cho người ta thấy sởn tóc gáy: “Tống Vân, để ta xem nàng có thể kiêu ngạo được bao lâu.”
Ngay sau khi nhãi con này ra đời, nàng nhất định sẽ bị nuốt chửng đến không còn cái gì.
“Bây giờ ta kiêu ngạo vậy đó! Lêu lêu lêu!”.
Trận đấu khẩu sau đó của hai người như thế nào tạm thời không nói nữa, tóm lại là bắt đầu từ hôm nay Tư Chính Khanh luôn quản thúc Tống Vân.
Đồ ăn mà thai phụ không thể chạm vào đến một cái liếc mắt hắn cũng không cho liếc. Nếu nàng mà đi ra cửa thì hắn còn khoa trương hơn, Tư Chính Khanh mang theo một đám huynh đệ của mình canh phòng nghiêm ngặt bao vây đi
trước nàng, hễ đi ngang qua là người đi đường đều nhìn chằm chằm bọn họ, khiến cho Tống Vân không bao giờ muốn đi ra ngoài nữa.
Có điều Tư Chính Khanh rất quan tâm đến những chuyện khác. Trong khoảng thời gian Tống Vân nôn nghén không ăn được gì, Tư Chính Khanh cũng không được ăn ngon bữa, thậm chí hắn còn tự mình ra trận nghiên cứu tìm cách để cho nàng có cảm giác thèm ăn. Cho dù có muộn đến đâu, chỉ cần Tống Vân kêu đau thì hắn cũng sẽ mở to mắt ra mát xa chân cho nàng thả lỏng.
Nhìn vẻ mặt xanh mét của Tư Chính Khanh, Tống Vân cảm thấy nếu nam nhân khắp thiên hạ đều có thể đối xử với thê tử mình chu đáo như vậy, thì không mấy ai nỡ từ chối món quà kết tinh tình yêu của hai người.
Vào một đêm tối, đứa bé đến với thế giới này bằng tiếng khóc nỉ non. Là một cặp long phượng.
***
Tác giả: Bối rối không biết nên viết sinh nam hay là sinh nữ, cuối cùng thì có cả hai luôn, phiên bản thu nhỏ của hai người đều rất đáng yêu và cũng rất khó chọn.
Tôi vẫn luôn muốn viết thai phụ play nhưng lại viết đến đây thôi.