• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chủ tử, vụ án chùa Lan Sơn tạm thời vẫn chưa có tiến triển gì, ngài có muốn nhân thủ của chúng ta tạm thời……” Kiêu một bên nói một bên đánh giá biểu tình của Tư Chính Khanh thấy tay trái hắn chống cằm, ánh mắt nhìn xuyên qua cửa sổ khắc hoa đang nửa mở và nhìn về những đám mây mềm mại phía chân trời đang tình cờ đi ngang qua, Kiêu cẩn thận gọi Tư Chính Khanh người đang đi vào cõi thần tiên: “Chủ tử?”

Tư Chính Khanh bất động thanh sắc* thu mắt lại, “Cho nhân thủ rút về đi, chờ đến khi ngọn gió qua đi đuôi cáo của bọn họ nhất định sẽ không thể giấu được nữa.”

* mặt không một biểu tình, không chút biến sắc

“Vâng.”

“Bên Tam nương hồi còn trẻ đã huấn luyện một đám nữ ám vệ, để các nàng trang điểm xinh đẹp một chút rồi cho đi dạo khắp trong thành.”

Kiêu lộ ra vẻ khó xử: “Nhưng muội muội ta……”

“Bang.”

Tư Chính Khanh ném bức thư vừa mới cầm xuống rồi đứng lên, ánh mắt hắn sắc bén và lạnh giống như con dao găm khi được rút ra khỏi vỏ, làm Kiêu người luôn to gan và hoạt bát cũng không dám đối diện với nó.

“Những nữ thuộc hạ của Tam nương đều rất ưu tú, A Ngôn là một trong những nhân tài giỏi nhất ở đó. Làm nào, ngươi không tin tưởng nàng ấy à?”

“Tin.” Sao Kiêu có thể hoài nghi năng lực của muội muội nhà mình được, nhưng đám ngươi kia cực kỳ ác độc và xảo trá, người làm huynh trưởng như y sao có thể không lo lắng cho người thân duy nhất của mình chứ, “Chủ tử, ta không phải……”

“Ta cũng có muội muội, tâm trạng của ngươi ta đương nhiên hiểu.” Lễ Lễ hay ồn ào hơn A Ngôn, Tư Chính Khanh đương nhiên cũng lo lắng sợ hãi, “Nhưng ngươi phải nhớ, lúc trước khi các ngươi và ta từ đại doanh Tây Bắc trở về Lãng Kinh, ta đã nói gì?”

Năm đó Tư Chính Khanh ở quân doanh Tây Bắc hắn là một tay thiện xạ bắn cung có thể nhiều lắn bắn xuyên qua tim địch, bởi vậy hắn được khen thưởng và có được danh hiệu “Lông vũ tướng quân*”. Cấp bậc tuy thua kém đại tướng quân nhưng hắn có gần một ngàn tên thuộc hạ tinh nhuệ. Kiêu, Ưng và bọn người bây giờ đều là tướng sĩ của Tư Chính Khanh lúc ở trong quân.

* 疾羽将军( Tiếng anh: General Feather). Nếu có gì sai xin mọi người góp ý. Đại Yên nằm ở chỗ trọng yếu có giàu tài nguyên bởi vậy nên binh lực luôn sung túc, thực lực hùng hậu, nhiều năm qua chỉ có một số nước nhỏ chán sống đến xâm phạm thôi, nên cũng được coi là hoà bình an nhiên. Vì thế sau khi Tư Chính Khanh biết tin sư phụ bị bệnh nặng, hắn không suy nghĩ nhiều mà chạy từ đội quân Tây Bắc trở về Lãng Kinh.

“Sao có thể quên được? Lúc trước mấy huynh đệ tòng quân như chúng ta đều muốn bảo vệ đất nước, mấy nước nhỏ xung quanh đều bị chúng ta dạy dỗ cho một trận, không dám tái phạm nữa. Quân ở Tây Bắc bỗng nhiên được nhàn rỗi, thật sự là thấy không quen.” Kiêu hoài niệm về chuyện cũ: “Ngài đã nói Hình Bộ thượng thư ốm đau nằm trên giường, quan viên các nơi lợi dụng lúc hình pháp không có người cai quản đã làm loạn lên.”

—— mặc dù những lo lắng bên ngoài đã được loại bỏ, nhưng nội hoạn vẫn còn hung tàn ngang ngược.

—— chiến trường của chúng ta đã không còn ở Tây Bắc nữa.

Năm ấy khi nói những lời này Tư Chính Khanh đã nhìn về hướng Lãng Kinh từ xa, giống như hắn đã nhìn thấy những hỗn loạn và rung chuyển đang nổi lên trong kinh đô.

“Vì Đại Yên, mấy huynh đệ chúng ta không phải đã trở về cùng ngài rồi sao? A Ngôn là muội muội của ta…… Nàng ấy hẳn là cũng sẽ có tâm trạng như vậy.” Kiêu thở dài, chuyện cũ như hiện ra trước mắt: “Ta lúc ấy thật sự đã không ngờ rằng bên trong thành lại loạn như vậy, quan phủ có thể tùy tiện bắt người nhốt vào ngục, còn các đại lao thì đều không được thả họ ra.”

“Chưa kể đến chuyện nam nữ ở trên đường nói với nhau một câu thôi đã phải bị bắt đi, thời điểm lúc mới vào thành ta đã cảm thấy sợ hãi.” Kiêu nói rồi vỗ ngực, như thể vẫn còn sợ hãi: “Hiện tại đã có ngài trấn thủ nơi này, những tên khốn kiếp đã lợi dụng chức quyền bẻ cong luật pháp cuối cùng cũng đã an phận, có điều đại nhân…… Điều lệ về quan hệ của nam nữ, có phải là có hơi nghiêm……”

“Kiêu.”

Không từ khi nào Tư Chính Khanh đã đi đến bên cạnh Kiêu, dùng ánh mắt ngăn những lời y đang định nói.

“……”

Kiêu đành phải khoa trương ngập miệng lại, tiếng bước chân vội vàng ở ngoài cửa đến càng lúc càng gần, có người trực tiếp đẩy cửa đi vào: “A huynh! Tẩu tẩu đâu?”

“……”

Tư Chính Khanh im lặng liếc Kiêu một cái, người ở phía sau che miệng cười nhạo rồi đi về hướng cửa, sau đó nhanh chóng bay lên nóc nhà tẩu thoát.

“Nàng ấy vẫn chưa phải.”

“Úi trời, sẽ sớm thôi!” Tư Lễ Lễ trực tiếp khoác tay lên vai huynh trưởng nhà mình, nàng ấy tỉ mỉ nhìn quanh thư phòng từng góc một ý là đang muốn tìm Tống Vân: “Tẩu tẩu anh dũng như vậy, còn cứu Lục Lạc nữa chứ, muội phải đa tạ tỷ ấy đàng hoàng mới được!”

Tư Chính Khanh lạnh nhạt kéo Tư Lễ Lễ ra, hắn lại ngồi xuống đặt bút viết thư như nước chảy mây trôi: “Nàng ấy không có ở đây.”

“A huynh! Tẩu tẩu nhất định là đã bị khiếp sợ rồi, sao huynh không để cho tỷ ấy nghỉ ngơi nhiều một chút, muội còn chưa kịp nói lời đa tạ mà!”

“Nàng ấy không có khóc nhè như muội, nên không cần nói lời đa tạ.” Tư Chính Khanh cũng không thèm ngẩng đầu lên, trực tiếp phớt lờ lời lải nhải của muội muội: “Chuẩn.”

“Chủ tử, có ta.”

“Đưa muội ấy về nhà, đừng để muội ấy chạy loạn.” “Vâng.”

“A huynh!” Tư Lễ Lễ chuẩn bị kế hoạch giãy giụa cuối cùng, nàng ấy bổ nhào đến trước bàn với đôi mắt ngập đầy nước: “Vậy khi nào huynh đưa tẩu tẩu đến tìm muội đây?”

“……”

Những hành động của Tống Vân nhìn như là đang chủ động, nhưng nàng lại không giống đang có tình cảm gì khác đối với hắn, lần đầu tiên Tư Chính Khanh cảm thấy đau đầu như vậy, chỉ đơn giản viết thư trả lời mà cũng làm không xong, hắn ném bút lông qua một bên để nó lẻ loi lăn xuống bàn: “Về đi.”

“Hừ, muội đoán có lẽ huynh đã xuất sư bất lợi* rồi! Chỉ có nữ nhân mới hiểu nữ nhân thôi!”

* 2. 出师不利: Bất lợi ngay từ đầu, vừa xuất binh đã gặp bất lợi.

“?”

Tư Chính Khanh nâng mày kiến lên, trong mắt nổi lên sự tò mò hiếm có, như đang bảo Tư Lễ Lễ tiếp tục đi.

“Huynh có biết phải làm gì để tỷ ấy được vui không? Tỷ ấy thích cái gì thì huynh tặng tỷ ấy cái đó!”

Tư Chính Khanh lúng túng.

“Đừng nói là huynh không biết tẩu tẩu thích cái gì đó nha?”

Tư Lễ Lễ lúc này càng kiêu căng ngạo mạn hơn, giữa hai người giờ nàng ấy đã nắm quyền trong tay, bắt đầu lải nhải: “Nếu không biết thì tặng trang sức và váy, không có nữ hài nào từ chối những thứ đó cả!”

“Ừ.”

“Phải nói nhiều lời ngon tiếng ngọt, nhưng cũng đừng thảo mai* quá!”

* 油條: dùng để chỉ tính cách thảo mai, bên cạnh đó từ còn để chỉ mấy người nói chuyện sến sẩm.

“……Ừ.”

“Và điều quan trọng nhất! Đó chính là phải làm cho nàng động tâm!”

Tư Chính Khanh gõ gõ cái bàn ý bảo nàng vào trọng điểm đi, “Phải làm thế nào?”

“Hưm hưm!” Tư Lễ Lễ ngẩng đầu lên, mặt đầy kiêu ngạo: “Hài hước! Thân thiết! Ôn nhu! Dùng tính cách thu hút* chinh phục tỷ ấy!”

* (人格魅力): chỉ tính cách, khí chất, năng lực, đạo đức tố chất của ai đó sức hút đối với người khác. Ảnh hưởng và tác động thu hút được nhiều người.

“…… Chuẩn.”

“A huynh! Muội vẫn chưa có nói xong mà! Huynh đừng lo, tuy huynh không hài hước thú vị nhưng mà huynh đẹp……”

Giọng của Tư Lễ Lễ thực mau đã biến mất ở bên tai.

Làm khô nét mực, Tư Chính Khanh ghi nhớ những nội dung chính mà muội muội vừa mới nói.

Cũng không biết nó có đáng tin cậy không nữa. “Bang.”

Trang giấy trong chớp mắt đã bị vò thành một cục ném sang một bên, Tư Chính Khanh xoa huy*t thái dương đau nhức của mình.

Thà tin vào mình còn hơn là tin Tư Lễ Lễ.

*

Không biết có phải là vì nàng đã phát tiết hết toàn bộ nỗi bất an và sợ hãi ở chỗ Tư Chính Khanh hay không, mấy ngày nay Tống Vân ngủ rất ngon, nàng còn chưa kịp tự thức dậy thì đã bị một trận ầm ĩ đánh thức.

“Gọi Tống Vân ra đây.”

“Ta đã nói bao nhiêu lần con bé vẫn còn đang ngủ. Phó Lan Thanh, hai nhà chúng ta đã không còn liên quan gì cả rồi, ngươi mau rời khỏi đây đi!”

“Cha ơi?”

Tống Vân lú đầu ra khỏi cửa, sau đó đi vào sảnh chính thấy Phó Lan Thanh đứng ở cách đó không xa, nàng liền cau mày.

Thấy nàng đến đây, Phó Lan Thanh đi vài bước đến gần, đem thánh chỉ kim hoàng sắc ném vào người nàng: “Đi ra ngoài có mấy ngày mà đã là leo lên được nhà quyền quý nào rồi à, ngay cả Thánh Thượng cũng kinh động tới?”

Thánh Thượng?

Tống Vân cầm thánh chỉ, chiếu thư do đương kim Thánh Thượng tự tay viết xuất hiện ở trước mắt. Đại khái là nói Tống Vân có công cứu người, tương lai muốn nàng hãy phối hợp với Hình Bộ để phá án, những ngày gần đây không nên đón dâu nên đã làm chủ huỷ bỏ hôn ước của hai nhà Phó – Tống.

Có lý do như vậy à?

Nàng không biết Tư Chính Khanh đã nói gì ở trước mặt hoàng đế, tóm lại hắn thật đã giúp nàng hủy bỏ hôn ước.

Tống Vân nhịn cười, lạnh mặt: “Vậy ngươi còn ở đây làm gì?” “A Vân……”

“A cái gì Vân cái gì! Đừng nghĩ là ta không biết nhà các ngươi đang thèm những thứ của hồi môn của ta, huống hồ ta cũng đã thấy ngươi với người khác

tình chàng ý thiếp rồi, giờ nhớ tới nó ta liền thấy vô cùng ghê tởm. Thánh Thượng thật là anh minh mà!”

“……” Phó Lan Thanh muốn đến gần Tống Vân một chút thì lại bị Tống Vân né tránh, hắn chỉ đành chút xấu hổ cười cười, cói gắng vãn hồi cái gì đó: “A Vân không phải muội yêu ta nhất sao? Lần đó đi du ngoạn, muội còn muốn ôm cánh tay của ta……”

Nhìn gương mặt của người nam nhân mà nàng từng yêu, Tống Vân không còn gì để mà hoài niệm lưu luyến nữa. Cho dù họ giống nhau y như đúc, nhưng Phó Lan Thanh lại không phải là người kia. Mất đi vẻ đẹp của tình yêu, biểu tình lấy lòng Tống Vân vào lúc này của Phó Lan Thanh quả thực là rất dữ tợn.

“Ta đương nhiên không quên, lúc ấy ngươi còn nói ta không biết xấu hổ nữa mà. Cũng may chỉ là khoác tay thôi, nếu không lỡ bị ai đó tố cáo thì ta đã cùng ngươi đi vào đại lao rồi!” Tống Vân ngoài cười nhưng trong lòng lại không cười, nàng cắn răng tiếp tục nói: “Huống hồ ta chỉ là thích gương mặt này của ngươi mà thôi…… Tóm lại ngươi mau đi đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi!”

Tống Vân xoay người muốn đi ai ngờ Phó Lan Thanh không thèm quan tâm mà đi theo giữ chặt tay nàng: “Tống Vân, nếu không khôi phục lại hôn ước thì chúng ta cùng nhau ngồi tù, gã sai vặt của ta đang ở bên ngoài chờ đi báo quan rồi.”

“Báo quan? Không cần phiền phức vậy đâu, trực tiếp tìm ta là được rồi.” Tống Vân kinh ngạc nhìn về hướng phát ra giọng nói. Không biết khi nào, Tư

Chính Khanh mặc một chiếc trường bào màu lục đậm đang đứng trước của nhà

mình như một cây thanh tùng.

Tầm mắt Tư Chính Khanh nhìn thẳng vào cánh tay Tống Vân đang bị Phó Lan Thanh lôi kéo, sau đó ánh mắt vô cùng lạnh lùng nhìn về phía Phó Lan Thanh. Đó là ánh mắt đã trải qua giông tố đẫm máu, muốn đe dọa một tên thương nhân nho nhỏ thật sự quá dễ dàng.

Phó Lan Thanh bị ánh mắt đáng sợ kia nhìn chằm chằm, bất tri bất giác buông lỏng tay ra, khi định lại tinh thần thì Tư Chính Khanh đã đứng trước mặt Tống phụ hành lễ.

“Hình Bộ thị lang Tư Chính Khanh, đa tạ sự giúp đỡ của lệnh ái mấy ngày trước. Do tuỳ tiện đến đây nên ta đã chuẩn bị ít quà mọn, mong là sẽ không trách ta.”

Tống phụ bị sợ không hề nhẹ, vội vàng run rẩy đứng lên nhận lễ vật mà Tư Chính Khanh đưa đến. Đường đường là quan vuên nhị phẩm của triều đình thế mà lại cung kính với mình như vậy, mồm mép của ông cũng không biết nên động như thế nào: “Nào dám nào dám…… Tiểu nữ đã gây phiền toái cho ngài……”

Hai người hàn huyên vài câu, Tư Chính Khanh xoay người nhìn về phía Phó Lan Thanh một lần nữa, gương mặt liền lạnh đi.

“Không phải muốn báo quan sao?” “……”

Phó Lan Thanh nào ngờ nửa đường lại có Trình Giảo Kim tới, nên không nói được câu gì.

“Vậy ngươi nói đi.” Tư Chính Khanh quay đầu nhìn bộ dáng đang xem kịch của Tống Vân, thấy nàng hoảng sợ, ngữ khí bất giác mềm đi vài phần: “Hắn đối xử với ngươi…… ân nhân của ta như thế, vậy ngươi muốn làm cái gì?”

Ân…… Ân nhân?

Đây là diễn chương trình gì vậy?

*

Đột nhiên xác chết vùng dậy!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK