Hắn trở lại sau khoảng thời gian ngắn nghỉ ngơi, hiếm khi thấy chút không kịp thích ứng. Mới rời xa Tống Vân thời gian chừng một nén hương, đứng trước bàn thảm vấn, Tư Chính Khanh bỗng bắt đầu thấy nhớ nàng điên cuồng.
Chém đầu quá đẫm mức, cho dù Tống Vân có khóc lóc nài nỉ bảo rằng muốn chứng kiến cái chết thê thảm của kẻ súc sinh, hắn cũng không cho nàng đến.
Mặt trời lên đến đỉnh đầu, Tư Chính Khanh ném thẻ bài tử xuống đất: “Chém.”
Đao phủ lau đại đao, nâng tay hạ đao, bảy cái đầu cùng nhau rơi xuống, lúc rơi xuống đất, máu cao quá nửa người.
Bá tánh ở đấy liền bị dọa đến khóc. Tống Vân đứng đó.
Kiêu đứng bên cạnh Tống Vân khuyên hết nước hết cái: “Tẩu tử, chúng ta về thôi. Nếu chủ tử nhìn thấy người ở đây, thì tí nữa người bị chém đầu sẽ là ta đó!”
Hình ảnh này quả thực quá kinh tởm, Tống Vân có chút buồn nôn, nghĩ lại còn phát sợ bèn vuốt vuốt ngực gật đầu: “Được, mau đi thôi.”
Tuy nhiên Tư Chính Khanh đã nhìn thấy bọn họ, mặt mày tối sầm đi về phía họ, người khác nhìn thấy bộ dạng dữ tợn của hắn nên lộn xộn nhường đường cho hắn.
Tống Vân và Kiêu giống như bị đóng đinh tại chỗ, không dám nhúc nhích. “Sao không chạy?”
Tống Vân lúng túng cười cười: “Phu quân…” Thấy thì cũng thấy rồi, họ còn biết trốn đi đâu nữa? “Trước khi đi ta đã nói gì?”
“Không cho ta đến xem.” Tống Vân nhỏ giọng đáp. “Lặp lại lần nữa.”
“Phu quân…” Chớp chớp đôi mắt đen láy, Tống Vân giật ống tay áo Tư Chính Khanh lắc qua lắc lại: “Bỏ qua cho ta đi mà.”
“Đúng thế thưa chủ tử, ngài tha cho tẩu tử đi!”
Tư Chính Khanh lập tức liếc Kiêu một cách hung ác, Kiêu vội vàng giơ tay đầu hàng: “Đều là lỗi của ta, ta không nên dẫn tẩu tử đến đây.”
Tư Chính Khanh không nói chuyện, nhưng Kiêu nhìn ra hàm ý trong ánh mắt của hắn —— chốc nữa xử lý ngươi sau.
Nhìn thấy Tống Vân bĩu đôi môi đỏ mọng trông thật đáng thương, dường như cũng không bị dọa sợ, Tư Chính Khanh thở phào nhẹ nhõm, không nỡ tiếp tục nặng lời với cô: “Gọi các cô gai được giải cứu đến đây.”
Tống Vân nghi hoặc nói: “Sao thế?” “Đi xem kịch hay.”
*
Vậy nên Tống Vân đưa Tiểu Hoa và những nữ tử khác đang giúp việc trong cửa hàng của mình đến chỗ Tư Chính Khanh đã hẹn.
Đó là một khoảng sân nhỏ hẻo lánh ở thành Đông, gần đó chẳng có mấy người, suốt đường đi Tống Vân không thấy một bóng người. Mà trong sân lại có hàng chục người đàn ông khỏa thân đang bị bịt mặt, Tống Vân nhận thấy mấy cô gái đi sau lưng mình gần như ngừng thở ngay khi nhìn thấy bọn họ.
Những người đàn ông đó hình như đã bị hạ thuốc, thân dưới bọn chúng chống thành những cột trụ trông thật kinh tởm.
Tống Vân vội vàng đưa tay ra trước, muốn làm cho các nàng nhắm mắt lại, nhưng lại bị Tư Chính Khanh đang đợi trong sân ngăn lại.
“Để bọn họ nhìn.” “Hay là thôi đi.”
Đến Tống Vân còn nhìn không nổi. Một đám đồ vật to mập cương cứng dưới cái bụng đầy dầu mỡ, thật sự quá cay mắt.
“Đây đều là những người đã hãm hại bọn họ.” Tư Chính Khanh ra lệnh: “Cho bọn chúng lộ mặt.”
Vừa dứt lời, một gương mặt đầy kinh hãi lộ ra, run rẩy quỳ rạp trên đất, giọng nói tràn đầy cầu khẩn.
“Tư đại nhân…Tha cho chúng tôi đi…” “Tội chúng tôi không đáng phải chết mà…”
Bên này chỉ toàn tiếng gào khóc, Tống Vân lại có chút khó hiểu. Không phải nói liên can quá nhiều, trường hợp tương đối nhẹ thì chỉ phạt bổng lộc là xong rồi sao?
Nhưng thấy điệu bộ này, Tống Vân đã mơ hồ hiểu ra Tư Chính Khanh muốn làm cái gì. Không hổ là phu quân của nàng, chưa bao giờ làm người ta thất vọng.
“Súc sinh mà còn có tư cách để sống sao?”
Kiêu nổi giận đùng đùng đá mấy cái, bọn quan viên đành phải run bần bật quỳ rạp trên mất, không dám lên tiếng.
“Muốn sống à?” Tư Chính Khánh cười lạnh, nói: “Cũng được.” “Để lại đống thịt giữa hai chân bọn ngươi. Làm đi!”
Thị vệ túm tóc kéo lê người trên mặt đất, rút trường kiếm bên hông ra, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, trên mặt đất dính đầy những thứ máu me tanh tưởi.
Thì ra làm bọn chúng cứng lên là để thuận tiện hành quyết.
Tống Vân đã sắp sửa nôn ra rồi, liếc mắt nhìn bọn trẻ phía sau, chúng đều rất hưng phấn. Trong mắt chúng hiện lên sự căm ghét, không có lúc nào chúng căm giận hơn lúc này.
“Đưa kiếm cho họ.”
Đám thị vệ nhao nhao trao những thanh kiếm nhuốm máu tận tay bọn họ.
Tống Vân có chút lo lắng nhìn Tư Chính Khanh, hắn khẽ gật đầu, làm khẩu hình: Đừng lo lắng.
“Cầm kiếm cho chắc.” Tư Chính Khanh cao giọng nói: “Các ngươi chỉ cần phát tiết, cho dù chết rồi, ta cũng có thể kéo đám súc sinh đó từ quỷ môn quan trở về.”
“Chúng không xứng chết, đời này chỉ có sống không bằng chết.” Nói có khí phách.
Các cô gái xông lên như ong vỡ tổ.
Các nàng chưa chạm vào kiếm bao giờ, thậm chí cầm còn chẳng xong, nhưng lại có thể tìm được cho mình tư thế thích hợp để phát huy sức mạnh —— Hai tay cầm chuôi kiếm ra sức đâm, máu bắn tung tóe trên mặt, nhưng cảm giác vui sướng khi trả thù khiến họ hoàn toàn quên đi sự sợ hãi.
Thấy ai đang thoi thóp, Tư Chính Khanh liền sai người cho hắn uống một loại thuốc trị thương tốt có công dụng duy trì mạng sống, cầm máu. Đám người này ban đầu cầu xin Tư Chính Khanh giữ lại cái mạng chó của họ, đến giờ chỉ khóc lóc thảm thương xin cho chúng một cái chết.
Chết?
Làm gì dễ như thế.
Tại sao những đứa trẻ này lại phải mang theo ký ức đau thương suốt cả cuộc đời, mà bọn chúng đưa chút tiền là có thể phủi mông bỏ đi tiếp tục ăn chơi đàng đi*m?
Những đứa trẻ khờ dại đó đã làm gì sai mà phải ngây ngốc bỏ mạng chứ?
Một trong số chúng là trẻ ăn mày không cha không mẹ, nhưng cũng có những nhóm trẻ cùng nhau lưu lạc, vô cùng gắn bó; có người được cha mẹ yêu thương, là viên ngọc quý trên tay bọn họ; còn có người rất thông minh, tuổi còn nhỏ đã ham đọc sách, là thần đồng nổi danh ở làng Thập Lí Bát.
Nhưng bởi vì bị ma quỷ bắt đi, mọi thứ đã thay đổi. Bọn chúng chỉ có thể ngoan ngoãn cam chịu, nuốt hết đau đớn vào trong, sau đó bị quấn vào chiếu rơm đem
vứt cho bầy sói hoang, từng chút một nhận lấy cái chết của mình, thậm chí còn chết không toàn thây.
Máu thịt của chúng sinh ra loài hoa cực độc, đến xương sau khi phân hủy còn chứa đầy thù hận.
Sao có thể không hận chứ.
Thánh thượng lại cứ không cho hắn trừng phạt bọn chúng.
Nhưng Tư Chính Khanh và người cha chết oan của hắn giống nhau, cả đời này đều vì nước, vì dân mà sống. Nếu kẻ ác không bị trừng phạt, vậy thì bọn chúng còn sợ cái gì nữa chứ? Nếu những sự việc ác độc như vậy càng ngày càng nhiều, toàn bộ đất nước cũng sẽ vì thế mà bị diệt vong.
Bất kẻ kẻ nào, làm điều ác đều phải bị trừng phạt.
Tư Chính Khanh phụ trách Hình bộ. Hình bộ tư pháp, pháp luật nên là điều công bằng nhất, hắn phải giữ chặt lấy cán cân công bằng nhất, đây là ý định ban đầu khi hắn vẫn muốn làm quan mà phải thay tên đổi họ.
Hắn là thần, nhưng không có nghĩa là hắn phải thần phục lệnh vua. Hắn là thần tử của Đại Yên.
Chỉ vì quốc gia mà hưng vong*.
*Hưng thịnh và diệt vong. Ý chỉ chết vì nước mà sống cũng vì nước, một lòng cống hiến.