Con chim hoàng anh trên đỉnh đầu vỗ cánh bay khỏi cành, tiếng lá cây rào rào vang lên.
Tư Chính Khanh thấy ánh mắt mọi người đều dừng trên người mình, hắn bình thản ung dung giải thích: “Tống Vân đã cứu các thiếu nữ bị lừa bán cung cấp manh mối cho Hình Bộ phá án, còn vì cứu thị nữ của muội muội bản quan mà đã đi vào chỗ nguy hiểm, nàng xứng với danh nữ trung hào kiệt. Nàng là ân nhân của ta, cũng là Thánh Thượng, là ân nhân của bá tánh Đại Yên này.”
“Thánh chỉ đó là chứng cứ.”
Hắn giơ tay chỉ về hướng Tống Vân, Tư Chính Khanh không biết đang nhìn cái gì mà ánh mắt lại mềm đi vài phần.
Tống Vân nghe vậy tay cầm Minh Hoàng đột nhiên nóng lên, trong lúc nhất thời nàng không biết phải làm sao.
“Nhưng hình như đã có người bất mãn với sự an bài của Thánh Thượng, còn muốn bịa đặt gài bẫy tội danh cho họ?”
Phó Lan Thanh biến sắc, khom lưng cung kính nói: “Đại nhân minh giám, Lan Thanh không có ý đó.”
“Ta nghe nói gần đây chưởng quầy của Yên Hà thường xuyên ra vào sòng bạc……”
Tư Chính Khanh cố tình kéo dài đuôi sau, ý vị thâm trường mà nhìn Phó Lan Thanh.
Ép lưng cúi thấp hơn nữa, Phó Lan Thanh đỏ mặt giải thích: “Gia phụ…… Gia phụ không có nhiễm tật xấu, chỉ là đi thả lỏng tâm tình……”
“Ồ? Cho nên, Phó gia khăng khăng muốn hoàn thành hôn sự với Tống gia, không phải bởi vì vấn đề của cải à?”
“Đương nhiên…… Không phải.”
“Được rồi.” Tư Chính Khanh phất ống tay áo “Soạt” một tiếng quay người đi, hiển nhiên không có tâm tình nói chuyện phiếm, “Bản quan không hề hứng thú gì với Phó gia cả, ta chỉ đến xem ý chỉ của Thánh Thượng như thế nào mà thôi, cuối cùng thánh chỉ này vẫn là để bản quan tự mình thảo luận vậy.”
“Ngươi……”
Phó Lan Thanh kinh ngạc ngẩng đầu thì bị cục đá đánh trúng đầu. Phía sau không có người nào khác, hắn ta cho rằng trẻ con ở viện ngoài đang quậy phá, bất thình lình bị đau nên Phó Lan Thanh cúi đầu xoa gáy.
“Bản quan hành sự luôn luôn quang minh lỗi lạc, nếu cảm thấy không ổn có thể đến trước mặt Thánh Thượng đích thân hỏi.”
Xét cho cùng hai người cũng là thanh mai trúc mã, và mình là thiệt tình thiệt lòng thích hắn —— tuy rằng đó là vì gương mặt. Nhưng cho dù Phó Lan Thanh có hỗn đản thì Tống Vân cũng không thể cứ nhìn hắn bị cứng họng đến nói không nên lời được, nàng đành phải cho hắn một bậc thang: “Phó Lan Thanh, ngươi về đi, về sau ai lo phận nấy, đừng quấy rầy nhau nữa.”
Phó Lan Thanh im lặng liếc nhìn nàng một cái, sau đó nhanh chóng rời khỏi Tống gia và không thèm quay đầu lại.
“Phù……” Thở một hơi thật dài, người Tống Vân mệt mỏi giống như mới đánh một trận ác liệt, thấy Tư Chính Khanh vẫn đứng ở bên cạnh nàng liền mời hắn đến sảnh ngồi: “Đại nhân ở lại uống trà nhé?”
“Ừ.”
Tống phụ vội vàng đưa Tư Chính Khanh vào ngồi xuống uống trà, còn Tống Vân thì bay nhanh về khuê phòng trang điểm lại lần nữa. Vừa nãy nghe Phó
Lan Thanh nháo loạn ở bên ngoài nàng vẫn chưa kịp trang điểm, tóc rối y chang ổ gà.
Chờ đến lúc Tống Vân vội vàng chạy về hướng sảnh chính, Tư Chính Khanh bên kia đang cùng phụ thân nhà mình trò chuyện rất sôi nổi.
“Không ngờ Tư thị lang vẫn còn huấn luyện ở đại doanh Tây Bắc nhỉ? Lúc trẻ tiểu dân cũng muốn nhập ngũ, nhưng cơ thể vẫn luôn……” Tống phụ xoa xoa cái bụng tròn vo của mình, xấu hổ cười cười: “Nên chỉ đành từ bỏ. Bất quá ba năm trước Bé nhà ta đã bị một trận bệnh nặng, vất vả lắm con bé mới khỏi bệnh, nương con bé vì muốn tích phúc cho con bé nên đã dùng rất nhiều tiền thỉnh tiêu sư lợi hại nhất mang mấy trăm túi lương thực cho đội bên kia, cũng coi như là cống hiến một chút.”
Ba năm trước cũng đúng là lúc nàng xuyên đến đây. Nguyên thân này bị phong hàn, bệnh cứ tái đi tái lại, thậm chí càng lúc càng nặng hơn, đại phu đoán có thể là nhiễm bệnh dịch gì đó, và nguyên thân này đã hương tiêu ngọc vẫn* trong cơn bạo bệnh đó. Tống Vân đã được thừa hưởng tất cả các ký ức của thân thể này, nhưng nàng lại không biết Tống phụ và Tống mẫu đã làm điều này vì mình.
*Hương tiêu ngọc vẫn(香消玉殒): những cô gái xinh đẹp nhưng lại đoản mệnh. Trong lúc nhất thời, muôn vàn cảm xúc dâng lên trong lòng, chóp mũi và hốc mắt lại có chút chua xót.
Tư Chính Khanh bên này cũng đang chìm trong hồi ức. Vào mùa đông giá rét, hơn nữa vị trí cắm trại vừa nghiêng vừa hiểm nên xe ngựa vốn không đi nổi, trong quân đúng thật là có một khoảng thời gian không có đủ đồ ăn. Lúc ấy nghe nói có người ở Lãng Kinh đưa tới mấy chục xe lương thực, Kiêu liền vui mừng một hai lôi kéo Tư Chính Khanh đi xem chúng, bởi vậy Tư Chính Khanh đặc biệt có ấn tượng rất sâu với chuyện này.
Tống phụ và Tống mẫu nhất định là không nghĩ tới chỉ vì việc thiện vô tình cầu phú cho nữ nhi lại có thể xông bừa đánh bậy giải quyết nhu cầu khẩn cấp của đại doanh Tây Bắc.
Vì thế sắc mặt Tư Chính Khanh dịu dàng hơn, không hề có một chút quan uy của “Đại nhân”: “Ta nghĩ có lẽ Tống Vân đã được di truyền sự dũng cảm lương thiện từ bá phụ cho nên nàng mới được như vậy.”
“Ha ha ha!” Tống phụ được khen đến mức đỏ mặt, ông xua tay khiêm tốn nói: “Không dám nhận không dám nhận, nhưng mà nữ nhi này của ta quả thật là một niềm tự hào của A Thường và ta.”
Nhắc tới nữ nhi, Tống phụ như được mở cái máy hát*: “Đứa nhỏ này cũng không biết bị làm sao, từ nhỏ con bé đã có chính khí của mình rồi.”
*ý chỉ người hay nói.
Càng nghe lén thì Tống Vân càng có chút nản lòng. Trước khi xuyên qua đây cha mẹ nàng đều là cảnh sát, nàng đương nhiên là mưa dầm thấm đất nên có tinh thần trọng nghĩa hơn so với người khác. Trong trí nhớ thì tính cách của nguyên thân cũng không khác gì nàng mấy, trời sinh đã dũng cảm nhiệt tình như thế, bởi vậy ba năm này chưa từng có ai phát hiện ra mình không phải là Tống Vân thật.
Nghĩ đến nó thì có lẽ tất cả đều là duyên phận, nàng sẽ vì nàng ấy mà cố gắng tận hiếu.
“Con bé không phải giúp mấy hài tử bị bắt nạt thì cũng sẽ chạy theo tên trộm tận hai dặm đến suýt nữa bị bọn buôn người bắt cóc…… Trái tim này của ta, mỗi ngày đều lo lắng đề phòng cho con bé.”
Chợt nhớ tới cái gì đó, không biết Tống phụ đã phát hiện ra Tống Vân lúc nào, Tống Vân ủ rũ* đứng ở một góc bị một trận mắng, lúc này nàng không thể không bước tới trước mặt hai người.
* phách đầu cái kiểm (劈头盖脸): miêu tả trạng thái bị phê bình, ủ rũ.
“Về sau nếu con vẫn không mang theo Oanh Oanh và Yến Yến ra cửa, ta sẽ cho nương con cấm túc con luôn!”
Vẻ mặt Tống Vân đau khổ: “Cha, sao ngài còn mắng chửi người ta nữa!” “Nha đầu thúi! Đừng có ba hoa! Có nghe rõ không đó!”
“Bá phụ ngài yên tâm, về sau ta sẽ coi chừng Tống Vân, ta sẽ không để nàng xảy ra vấn đề gì.”
“?” Tống phụ thấy kỳ quái mà nhìn hắn một cái: “Tư đại nhân, ngài đây là……”
“Tuy là có chút đường đột nhưng lần này Tư mỗ đến là để cầu hôn, còn sính lễ thì sẽ đưa đến sau.”
“……”
“Cha, con đưa đại nhân đi ra ngoài tâm sự một chút, ngài uống trà, uống trà đi.”
Tống Vân vội vàng đem chén trà đặt vào lòng bàn tay phụ thân, sau đó kéo tay áo Tư Chính Khanh chạy ra ngoài.
*
“Đại nhân của ta ơi, ngài đột nhiên nói bậy bạ cái gì vậy? Cha ta lớn tuổi rồi, không chịu nổi sự kinh hãi này đâu.”
Nhìn đầu ngón tay xanh nhạt đang lôi kéo ống tay áo mình, Tư Chính Khanh không lên tiếng mà thu mắt lại, tùy ý để nàng lôi kéo: “Bản quan không thích dọa người.”
“Vậy nói giỡn cũng không được!”
Ai ngờ người bên cạnh đột nhiên rút tay áo về, khiến Tống Vân không phòng bị lảo đảo, suýt nữa cắn phải đầu lưỡi. Nàng thấy hắn nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt hung tàn đến mức dường như đang dùng con mắt hình viên đạn băm nàng thành thịt vụn.
“Nàng cảm thấy, ta giống đang nói giỡn lắm à?”
“Ách……” Tống Vân không dám nhìn vào đôi mắt chợ lạnh lùng của hắn: “Không…… Không giống.”
“Vậy thì nàng vừa mới đánh rắm* đấy à?”
* nói xạo, nói láo, nói dóc, khoác lác.
“Khụ, đại nhân, ngài văn nhã một chút.”
“Văn nhã?” Tư Chính Khanh đột nhiên nắm cổ tay của nàng, kéo nàng xoay người trốn vào phía sau sau cây đa lớn ở đình viện, nơi này không có ai nhìn thấy, “Nàng có biết nếu là ta của lúc trước thì ta sẽ nói cái gì, làm cái không?”
“Thời điểm nàng xem ta “thẩm d/u”, ta nên mắng nàng là d*m đãng hay là mắng nàng không biết xấu hổ đây? Thời điểm nàng ngồi lên trên đùi ta quyến rũ ta, ta nên cởi áo của nàng hay là xé đồ bên dưới của nàng?”
Người trước mặt rõ ràng là đang nhếch miệng, trong mắt dần dần hình thành một cơn lốc xoáy, tầm mắt hắn lơ đãng quét qua khuôn ngực no đủ của nàng, nhưng Tống Vân lại cảm thấy chỉ trong chớp mắt mà mình đã trần trụi để chống đỡ lại nó.
“Ta……” Tống Vân không khỏi khẩn trương nuốt nước miếng, ánh mắt di chuyển không chừng: “Ta không phải có ý đó……”
“Hay là nàng cảm thấy những tiếp xúc thân thể của chúng ta chưa đến mức để có thể thành thân?” Nói xong, Tư Chính Khanh cười lạnh một tiếng: “Sao nào, chẳng lẽ nàng đã cùng thanh mai mã làm nhiều rồi?”
“Ngươi…… Ngươi rốt cuộc đang nổi điên cái gì vậy?” Đầu Tống Vân như muốn nổ tung: “Chúng ta cũng không quá quen thuộc gì nhiều, ngươi đột nhiên cầu hôn, ta đương nhiên sẽ sợ hãi rồi!”
“Cũng, không, quá, quen thuộc?”
Hắn gằn từng chữ một, Tống Vân có thể cảm nhận được lửa giận của Tư Chính Khanh đang ập đến trước mặt, nàng sợ rằng hôm nay mình sẽ phải nộp mạng ở chỗ này.
“Ta, ta chỉ muốn biết tại sao thôi!” Chổ Tống Vân không hiểu chính là điểm này: “Luận về tư sắc và gia cảnh, khẳng định ta không phải là người tốt nhất để mà chọn. Nếu ngươi muốn ta phối hợp với ngươi để điều tra, ngươi cũng không cần……”
Lời còn chưa dứt, một nụ hôn hung bạo đã rơi xuống.
Nhiệt độ không khí tăng vọt lên.