Khoái cảm mãnh liệt ập từng trận ập như con sóng triều, Tống Vân như đang cận kề với cái chết, ra một rồi lại ra một lần. Sau giờ ngọ ánh nắng mặt trời chiếu sáng lên những hạt mồ hôi trên làn da trắng như tuyết của nàng, trông nàng như bị chết đuối vừa mới được người ta vớt lên, tay chân mềm nhũn muốn động đậy cũng không được.
Nàng không hiểu, trong cái xã hội mà việc cửa nam và nữ luôn được giữ kín như bưng thế này, sao công phu hôn môi của Tư Chính Khanh lại có thể giỏi như vậy cơ chứ.
Nụ hoa cứng như một viên đá, Tư Chính Khanh ngậm trong miệng vừa liếm vừa mút khiến Tống Vân kêu khóc, bụng nhỏ co giật, d*m thuỷ trong chỗ huy*t sâu phun ra đều được hắn nuốt sạch sẽ.
Lấy ngón cái lau đi vệt nước bên môi, Tư Chính Khanh cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu lên. Băng tuyết tan chảy, ánh mắt hắn nhu hòa tựa nắng ấm ngày xuân, đồng tử Tống Vân hiện lên sự mê man, bộ dáng vô lực phản kháng lúc này của nàng hắn nhìn thấy là muốn khi dễ nàng hơn.
“Muốn nữa không?”
“Hức hức…… Không……” Nước mắt không tự chủ được mà chảy ra như viên trân châu, Tống Vân vừa nức nở vừa lắc đầu, vô cùng đáng thương: “Ta không còn sức nữa…… Đừng mà……”
“Tống Vân, không phải nàng muốn ta thoải mái sao?”
“Chàng……” Tống Vân liếc nhìn hạ thân hắn, một Tư Chính Khanh ăn mặc chỉnh tề nhưng vật cứng giữa hai chân đã ngẩng cao đầu từ lúc nào cũng không biết, nàng có thể nhìn xuyên áo trường bào, “Ta cảm thấy giờ chàng cũng đâu có thoải mái……”
Tư Chính Khanh nhếch khóe môi, nở một nụ cười nhạt. Tống Vân nhìn chằm chằm vào gương mặt tuấn tú đang tới gần kia, hắn hôn vào giữa chân mày nàng với một nụ hôn nhẹ như lông chim, rồi hắn dùng áo choàng quấn nàng thành cái bánh chưng, hai người ôm nhau cùng ngồi vào chiếc ghế bát tiên.
Vật cứng nóng kia vẫn còn đâm vào mông nàng, Tống Vân không thoải mái vặn vẹo cơ thể muốn đổi một tư thế thoải mái hơn.
Đè cái eo đang lộn xộn của nàng, Tư Chính Khanh thấp giọng cảnh cáo: “Đợi đi.”
“Chàng…… Chàng định để nó cứng như vậy luôn á?”
Hắn không nói chuyện, không biết móc cái khăn ở đâu ra lau mồ hôi cho nàng. Như thể hắn đang che chở một bảo vật hiếm có ở trên đời, động tác Tư Chính Khanh không chỉ nhẹ nhàng mà ánh mắt cũng nhẹ nhàng nữa. Hắn nâng bàn tay hay giương cung cầm kiếm lên nắm cái khăn tay nhỏ, lau từ trán đến chóp mũi của nàng một cách vô cùng tinh tế.
Cảm nhận được sự ôn nhu của Tư Chính Khanh, lông mi Tống Vân run rẩy, nàng ngoan ngoãn nép người vào trong ngực ấm áp của hắn.
Sao hắn tốt với nàng quá vậy.
Tống Vân không thích nợ ân huệ của người khác. Nếu có người đối xử tốt với nàng, nàng nhất định sẽ trả cho họ lại gấp đôi.
Nhưng nàng có thể làm được gì đây? “Ta giúp chàng làm nó ra……”
Suy đi nghĩ lại, chuyện nàng có thể làm cho Tư Chính Khanh chỉ có chuyện này.
Nàng thoát ra khỏi ngực hắn, nào ngờ Tư Chính Khanh buông khăn tay và ôm chặt nàng: “Không cần.”
“Nhưng chàng đã……”
Cứng thành như vậy rồi, sao hắn có thể chịu đựng được? “Mặc kệ nó, một lát nữa sẽ ổn thôi.”
Tư Chính Khanh đưa tay che đôi mắt nàng lại, nhiệt độ cơ thể từ lòng bàn tay hắn truyền đến nàng làm cho nàng mệt mỏi bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.
Âm thanh hắn càng nhu hoà đi, giống như cơn gió xuân thổi qua mặt: “Ngủ đi.” Tống Vân kéo nhẹ ống tay áo hắn: “Chàng vẫn chưa……”
“Ngủ.”
Tư Chính Khanh lạnh lùng hạ giọng, lần này là mệnh lệnh. “Đợi nàng tỉnh ngủ, ta sẽ đưa nàng ra ngoài đi dạo.” “Vậy…… Đừng…… Nuốt lời……”
Tống Vân chìm vào mộng đẹp trong nhịp tim an toàn của hắn, Tư Chính Khanh kéo áo choàng cho nàng và lật hồ sơ xem tiếp, tiếng lật trang giấy cùng với tiếng sàn sạt của lá cây ngoài cửa sổ, hô hấp của nàng càng thêm vững vàng.
Ánh mặt trời chiếu tung toé để lại một quầng sáng trên đôi má ửng đỏ của nàng, hàng mi dài của nàng tạo ra cái bóng dưới mí mắt, Tư Chính Khanh thỉnh
thoảng nhìn nàng và hắn cảm thấy trái tim lạnh lùng của mình đã hoàn toàn bị tan chảy.
Thì ra đây là tâm trạng khi ta yêu một người. Hắn lại hôn lên khoé mắt nàng.
Căn phòng trở nên yên tĩnh.
*
Tống Vân đã có một giấc mơ.
Trong mơ nàng hình như đã bị phong ấn vào chỗ nào đó. Bóng đêm lờ mờ nàng không nhìn thấy rõ cảnh vật bốn phía, muốn trốn cũng không trốn được, nàng hoảng sợ đến mức không biết phải làm sao.
“Rào rạt……”
Có tiếng bước chân truyền đến, có một bóng một người đàn ông đang đi tới gần, đám mây che khuất ánh trăng yếu ớt nhưng Tống Vân có thể thấy được mặt người đó.
Điền Vũ.
Người nàng đã từng yêu.
Điền Vũ đã tiều tụy đi rất nhiều, đôi mắt sáng có hồn giờ đã xuất hiện quầng thâm, cằm có đầy râu, có lẽ lâu rồi không có tâm trạng xử lý nó. Vóc dáng cao cao nhưng không nặng gì cả, mặc một chiếc áo khoác dài mỏng khiến hắn càng trông gầy ốm hơn.
Tay hắn cầm một bó tiểu cúc*, đặt ở trước mặt nàng.
*Tên tiếng anh Bellis perennis.
Đám mây dày đặc che khuất ánh trăng rốt cuộc cũng bị thổi đi, nàng có thể nhìn thấy rõ bóng đen thui phía sau Điền Vũ —— đó là bia mộ.
Nàng đã chết. Đúng vậy, đã chết rồi.
Điền Vũ không nói gì cả, hắn chỉ đặt bó hoa xuống và im lặng nhìn phần mộ có khắc tên nàng.
“A Vũ!”
Có một giọng nữ xa lạ truyền đến, nghe giọng hình như còn rất trẻ. Điền Vũ bị người nọ gọi cuối cùng bịn rịn nhìn nàng một cái rồi mới xoay người rời đi.
“A Vũ……”
Khi Tống Vân tỉnh lại khóe mắt đều đã ướt, Tư Chính Khanh vẫn đang làm việc ở bàn, mơ hồ nghe thấy tiếng kêu của nàng nên hắn giương mắt nhìn qua: “Tỉnh rồi sao?”
Nàng vội vàng lau nước mắt, đứng dậy khỏi sạp. Bóng đêm ngoài cửa sổ đã buông xuống, nàng không biết đã mấy giờ rồi: “Ta ngủ bao lâu rồi?”
Trên người nàng rất thoải mái, xem ra cơ thể đã được lau sạch rồi.
“Không lâu lắm.” Tư Chính Khanh buông bút lông xuống, đi về phía nàng: “Đêm nay có người thành thân, đi dính chút không khí vui* không?”
* nghĩa là đi tham gia một sự kiện vui hay may mắn của người khác với hy vọng rằng mình cũng có thể gặp được may mắn.
Nàng rất thích xem náo nhiệt nên đương nhiên sẽ vui vẻ gật đầu đồng ý.
Khi Tư Chính Khanh đến gần nàng mới thấy rõ trên má nàng vẫn còn nước mắt chưa lau sạch, giữa mày lập tức nhăn lại thành chữ xuyên 川: “Sao lại khóc?”
“Gặp…… Gặp ác mộng.”
Tống Vân không thể giải thích được, nàng tùy tiện tìm cái lấy cớ để lừa hắn.
Tư Chính Khanh tưởng Tống Vân đang sợ hãi về chuyện nàng đã giết người, ánh mắt không tự chủ mà dịu xuống: “Có ta ở đây mà vẫn không an tâm ngủ được à?”
“…… Ai kêu chàng không ôm ta.”
Tống Vân hờn tủi liếc hắn một cái, nhỏ giọng lên án.
Không biết từ bao giờ thái độ của hắn đã bắt đầu trở nên dịu dàng như vậy, thậm chí Tống Vân còn giở tính khí này với hắn. Nàng vui vẻ nhưng đồng thời cũng trách bản thân, sao nàng lại mơ thấy chuyện quá khứ kia chứ.
Nếu giấc mơ này là thật, như vậy thì ở thế giới kia nàng đã không còn sống nữa. Đã đốt thành tro bỏ vào hủ tro cốt, như vậy thì sao nàng có thể sống lại được nữa.
Không biết người con gái gọi Điền Vũ là ai, Tống Vân hy vọng hắn có thể bắt đầu một cuộc sống mới, cũng hy vọng hắn nhanh chóng quên mình đi, đừng phụ lòng người tốt. Nếu nàng đã muốn ở bên Tư Chính Khanh, nàng không thể nhớ về người đàn ông khác được. Bình tĩnh tâm trạng lại đối xử với họ một cách toàn tâm, đây chính là sự tôn trọng cơ bản nhất trong mối quan hệ tình cảm.
Tư Chính Khanh thấy Tống Vân đang suy nghĩ, sợ nàng còn đắm chìm trong cơn ác mộng, hắn xoa đầu gọi nàng: “Đi thôi.”
“Ừm!”
*
Tư Chính Khanh không mang bất kỳ tuỳ tùng nào theo cả, hắn đưa Tống Vân đến con đường phồn hoa nhất. Có lẽ vì muốn được an toàn nên trước khi đi hắn đã trang bị một thanh kiếm cực kỳ tinh xảo đeo ở bên hông. Tống Vân chưa
từng thấy hắn cằm kiếm, nàng tò mò nhìn nó vài lần thì đã bị Tư Chính Khanh búng thật mạnh vào trán.
“Nhìn cái gì.”
“Kiếm này thật đẹp……” Nàng ủy khuất nói. “Ừ, là di vật của phụ thân.”
“……”
Tống Vân nín thở không dám nhắc nữa, đi một lúc hai người đã đến gần đầu phố đang có dòng người chen chúc.
Tân lang đang trên đường đón tân nương. Tân lang cao lớn anh tuấn, cưỡi con ngựa trắng trên cổ có treo lụa đỏ xinh đẹp, đội ngũ đón dâu thì đi ở phía trước, mặt họ đều tràn đầy sự vui vẻ. Nhìn thấy Tư Chính Khanh, tân lang cười vẫy tay với hắn, hình như hai người có quan hệ không tệ.
“Là chiến hữu.”
Tư Chính Khanh giải thích với nàng, rồi gật đầu nhẹ với tân lang.
Tiếng chiêng trống vang lên, đội ngũ đón đâu náo nhiệt lướt qua trước mặt Tống Vân, có người ném tiền cưới vào trong đám người, nàng thích thú bắt lấy nó muốn cầu điềm tốt.
“Cho chàng một cái nè!”
Món quà quý giá được đưa đến trước mặt Tư Chính Khanh, hắn trực tiếp nắm bàn tay Tống Vân và đồng tiền vào trong bàn tay. Tống Vân sợ tới mức vội vàng rút tay về, nàng cẩn thận nhìn bốn phía.
May mà sự chú ý của mọi người đều tập trung ở đội ngũ đón dâu và những đồng tiền họ rải, không ai phát hiện ra động tác nhỏ này của bọn họ.
“Chàng điên rồi à! Đang trên đường lớn đó, nếu bị ai nhìn thấy họ vạch tội chàng thì làm sao!” Tống Vân thở phì phò, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép*: “Dù chức vụ của chàng có lớn thì chàng cũng không thể hiên ngang vi phạm luật pháp được!”
* chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn.
“……”
Tư Chính Khanh đương nhiên sẽ không làm chuyện đó, hành động vừa rồi bất quá chỉ là thuận theo tự nhiên mà thôi. Hắn cảm thấy, trong bầu không khí tốt đẹp này, ở trước mặt lại là người trong lòng nên hắn muốn nắm lấy tay của nàng.
Đội ngũ đón dâu dần đi xa, Tư Chính Khanh xoay người đưa nàng đi về hướng chợ. Trên đường phần lớn nam nữ đều duy trì khoảng cách nhất định, nàng và
Tư Chính Khanh cũng vậy, tuy rằng hai người đi sóng vai với nhau nhưng lại cảm thấy cách nhau rất xa.
Tống Vân thấy hắn trầm mặc, cuộn ngón tay lại thở dài: “Rất muốn nắm tay của chàng, đứng cách xa nhau như vậy thật sự giống như hai người xa lạ.”
“Nàng muốn nắm tay?”
“Muốn. Ta không những muốn nắm tay chàng một cách công khai, mà còn muốn dán sát vào bên cạnh chàng, muốn ôm lấy eo của chàng, muốn nhân lúc không ai chú ý hôn trộm lên mặt chàng!”
“Được.”
“Thôi, ta nói đùa thôi, đó là quy tắc do tiên hoàng đặt ra mà.”
“Tống Vân.” Hắn dùng chuôi kiếm xoay đầu cô qua, muốn cô nhìn thẳng vào mình: “Ta nói được, thì sẽ nhất định làm được cho nàng.”
“Bộp!”
Một chùm pháo hoa vừa vặn nổ trên trời cao ngay trên đỉnh đầu Tư Chính Khanh, trong mắt hắn có đầy màu sắc sặc sỡ chiếu vào thiếu nữ hắn yêu.
Tống Vân nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, nàng biết hắn nói là làm. Nàng cười: “Ta sẽ chờ.”