Cảm giác này rất quen thuộc, giống như đang dụ dỗ trẻ nhỏ.
Bất quá ‘ trẻ nhỏ ’ Tiểu Phấn Hồng thập phần hưởng thụ, vui sướng nhảy nhót trong ý thức của Yến Lạc, "Nhưng mà ký chủ thân ái, thật không ngờ cô lại có kỹ thuật diễn thâm tàng bất lộ a."
Hoá ra ký chủ của nó không hề vô dụng giống như trong tưởng tượng~(??▽?)?
Yến Lạc: ‘……’
Nếu không phải Tiểu Phấn Hồng có thể thông qua ý thức của Yến Lạc loáng thoáng cảm nhận được tâm tình giờ phút này của cô, chắc giờ nó cũng giống thị nữ kia, cho rằng Yến Lạc chẳng qua chỉ là tiểu bạch hoa thân thể kiều nhu không có chỉ số thông minh.
Ánh mắt Yến Lạc quét qua khắp chung quanh hơi dừng lại, nghĩ đến bản thân từ nhỏ đã phải lăn lộn, dựa vào vô số lần rèn luyện mới có được một thân kỹ thuật diễn như này...
Rốt cuộc bản thân là con gái nuôi nên không được sủng ái, còn có thể thấy đồ vật quái dị, không có chút kỹ xảo phòng thân này thì có khả năng sẽ tương đối thê thảm.
Tuy rằng cô sợ mấy thứ kia, nhưng nếu duy trì một đoạn khoảng cách, cô có thể nhìn, cả người đổ mồ hôi lạnh nhưng lại không bị ai phát hiện, lợi hại không?!
Tiểu Phấn Hồng: "Đúng là..... Rất độc đáo."
"Cậu vẫn nên câm miệng đi."
Khoé miệng Yến Lạc hơi hơi run rẩy, bước chân dừng lại.
Tìm được rồi.
Cách đó không xa, ở gần hồ nhân tạo, nơi này tựa hồ có chút hẻo lánh, các bụi cây chung quanh thoạt nhìn không được xử lý chỉnh tề.
Yến Lạc nghe thanh âm từ bên kia truyền đến, thân mình hướng bên cạnh trốn đi.
Người đứng ở nơi đó là Tu Ẩn không sai, nhưng đối diện Tu Ẩn còn có một người khác.
Yến Lạc nỗ lực điều chỉnh góc độ, rốt cuộc nhìn thấy rõ ràng mặt của người nọ.
Là Lan Ninh.
Cô có thể biết được đại bộ phận trọng yếu của cốt truyện, hơn nữa bẩm sinh đã có cảm giác đối với điềm xấu, có khả năng giúp nam chủ theo đuổi được cô vợ nhỏ……
Thuận lợi bước lên vương vị, thuận lợi cưới được lão bà, thuận lợi tẩy trắng……
Ôi chao! Hoàn mỹ!
Yến Lạc nắm chặt quyền.
‘ Đinh —— Giá trị hắc hoá của Ngải Nhĩ Tư Lan Khắc Tu Ẩn +3, đạt 75/100. ’
……
???
Ha?!!!∑(?Д?ノ)ノ
Không đúng không đúng, đợi chút, nữ chủ cô mau dừng lại, đừng nói nữa!
Đừng nói chuyện, đừng nói chuyện! Sao cùng người mình thích nói chuyện phiếm, giá trị hắc hoá lại có thể tăng lên hả?
"Tiểu Phấn Hồng, có cách nào biết được bọn họ đang nói chuyện gì không?"
"Có, ký chủ, chẳng qua muốn hệ thống hỗ trợ cần yêu cầu khấu trừ tích phân."
"Tích phân của tôi có bao nhiêu?"
"0... Nhưng mà! Ký chủ có thể ghi nợ, hoàn thành vị diện này sẽ có 30 tích phân, hỗ trợ lần này cần 10 tích phân."
Cho dù cố gắng căng đầu lắng nghe cũng không nghe thấy gì, Yến Lạc cắn răng, dậm chân, "Được rồi, đổi."
"Đinh —— Đổi kỹ năng do thám thành công. Ký chủ có ba lần sử dụng, lưu ý chỉ sử dụng được trong vị diện này."
Màn hình màu xanh nhạt hiện ra, trên đó có nhiều thêm hình ảnh một cái ống nghe.
Dùng thử một lần, Yến Lạc mới nghe được bên kia đang nói chuyện gì.
"Tam điện hạ, thật ra Nhị điện hạ không giống như những gì ngài nghĩ đâu, tính tình của hắn thực ôn nhu......"
Đây là giọng nói của Lan Ninh, chẳng qua nội dung trong lời nói lại doạ Yến Lạc một thân mồ hôi lạnh. Vốn dĩ mấy anh em bọn họ đã không hợp, hơn nữa An Đức Liệt cũng từng vì phòng ngừa vạn nhất (*nôm na là phòng tránh điều rủi ro xảy ra) mà xuống tay với Tu Ẩn.
Cô ta nói vậy, chẳng phải là khiến cho Tu Ẩn không thoải mái sao?
Khó trách giá trị hắc hoá lại tăng lên.
Ở vị trí này, Yến Lạc không thấy được vẻ mặt của Tu Ẩn.
"Có chắc không? Lan Ninh cảm thấy như vậy à?"
Đột nhiên nghe thấy giọng nói của Tu Ẩn, Yến Lạc có chút sửng sốt.
Ngoạ tào ( một câu chửi thề bên Trung), thiếu niên có giọng nói nhuyễn manh cùng sợ hãi này là ai a? Nếu không phải cô nghe được ý tứ châm chọc ẩn dấu sâu trong lời nói, cô thật đúng không có cách nào đem thanh âm này liên hệ với Tu Ẩn mà cô gặp trước đó.