Beta: Kiều Tiếu Nương Tử
Lão y sư đắn đo suy nghĩ, một lần nữa giơ tay lau mồ hôi trên mặt, cẩn thận mở miệng, "Hiện trạng thân thể của Yến Lạc công chúa đang không ngừng xuống dốc, vốn dĩ đây thời điểm cần tĩnh dưỡng... "
Nhưng lại xảy ra chuyện này.
“Cho nên?"
“Công chúa điện hạ đã chịu kinh hách, hít phải một lượng thuốc mê có hiệu quả tương đối mạnh, lão thần đã tạm thời khống chế được những chuyển biến xấu trên thân thể công chúa điện hạ, sau này yêu cầu tiếp tục điều dưỡng, nhưng mà……”
Cảm thụ được khí thế áp bách từ trên người Tu Ẩn truyền đến, lão y sư do dự mở miệng, “Theo hiện trạng thân thể của công chúa, dự tính một năm thời gian, phỏng chừng không thể kéo dài thêm."
Tu Ẩn nắm chặt tay, “Theo như lời của ông, cho dù có tìm được những vật kia cũng không thể cứu được cô ấy?"
“Bệ hạ, những thứ kia chỉ trị được ngọn nhưng không trị được gốc, giả dụ có thật sự tìm được thì cũng chỉ hòa hoãn thân thể công chúa mà thôi......”
“……” Tu Ẩn nhìn khuôn mặt nhỏ trắng bệch của Yến Lạc, lạnh giọng mở miệng, “Đi xuống.”
“Vâng, vâng.” Như được đại xá, lão y sư vội vàng lui xuống.
Không khí xung quanh phảng phất như bị đình trệ, Tu Ẩn trầm mặc hồi lâu, mới chậm rãi tiến lên, ôm Yến Lạc hôn hôn trầm trầm vào trong ngực.
Cúi đầu cọ cọ lên cổ cô, cảm thụ hơi thở mềm ấm của cô, tia tối tăm dưới đáy mắt càng thêm rõ ràng.
Giờ phút này Yến Lạc đang ở trong một trạng thái thực vi diệu, không được tự nhiên khẽ nghiêng đầu, trong lòng kêu gọi, "Tiểu Phấn Hồng?"
"Đinh —— Ký chủ thân ái, cô hảo a ~!"
"Chuyện này là sao?" Bộ dáng lúc này của Yến Lạc chỉ tầm mười tuổi, mặt bánh bao tròn tròn, một thân váy công chúa phấn hồng, đôi mắt ngập nước linh hoạt không ngừng chớp chớp ẩn chứa nghi hoặc.
"Cơ thể của nguyên chủ chịu không nổi nữa, nguyên chủ đang phải chịu ảnh hưởng của những kí ức bị phong ấn, ký chủ cô tự động nhập vào cơ thể của cô ấy, không cần hoảng loạn, chẳng qua thời hạn của ký chủ còn không quá ba tháng, hệ thống kiến nghị ký chủ rời đi, không ở lại thế giới này để tránh lãng phí thời gian."
Thanh âm của Tiểu Phấn Hồng không có chút hoang mang, vẫn mang theo một tia nhuyễn manh như cũ, "Cho nên hy vọng ký chủ không có tâm lí bài xích vị diện tiếp theo, nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ."
Yến Lạc khẽ nhún vai.
A, đã bị nhìn ra.
Chính xác, từ thời điểm bắt đầu, cô đã không có ý định phải nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ, không phải chỉ vì cảm xúc của cô, mà đối với những việc này, cô cảm thấy không cần thiết.
Yến Lạc có chút tiêu cực, cô sợ muốn chết khi nhìn thấy những đồ vật kia, nhưng trên thực tế, đối với cô tử vong chỉ là khép mắt lại mà thôi.
"Tiểu Phấn Hồng, vị diện này có tồn tại thật không, hay chỉ là một chuỗi dữ liệu ở trong cục quản lí của các cậu?"
Đáy mắt Yến Lạc xẹt qua một tia ý cười, che giấu cảm xúc thật sự, lần nữa khoác lên ý vị nhẹ nhàng.
"Việc này tốt nhất nên do tự thân ký chủ cảm nhận. Cô cảm thấy sự tồn tại của họ là chân thật, thì đó chính là chân thật, còn nếu như cô vẫn luôn coi mình là người ngoài cuộc, tôi cũng không còn cách nào, dù sao cục quản lí vị diện có lợi hại tới đâu cũng chỉ có thể âm thầm tiến hành công tác, lặng lẽ đưa nhân viên công tác tới vị diện, thay đổi một số chuyện mà thôi."
Tiểu Phấn Hồng tiếp tục mở miệng.
Có điều, cô không thích thế giới kia, nó có thể rõ ràng với người khác, nhưng cũng không phải là thế giới của cô.