Bất quá trừ lần đó ra Lục Bất Trì nhưng thật ra không có động tĩnh gì.
Chờ đến khi mọi chuyện đều làm xong, trời đã khuya.
Ba vị đại lão quân bộ trong nhà giống như còn có cái gì muốn nói, sớm dỗ Yến Lạc đi lên ngủ, sau đó vài người đến phòng sách cử hành hội nghị loại nhỏ.
Mơ mơ màng màng ngủ trong chốc lát, Yến Lạc từ trên giường xoay người lên, ngáp một cái.
Chung quanh im ắng, phỏng chừng đã là nửa đêm, miệng có chút khát, Yến Lạc xoa đôi mắt đi về hướng bên ngoài.
Người máy quản gia ở phòng khách góc yên lặng sạc điện, Yến Lạc đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh ra nhìn trái nhìn phải, xách một chai sữa bò ra, lộc cộc lộc cộc uống vài ngụm, cái loại cảm giác khát khô trong miệng mới giảm đi không ít.
Sữa bò có chút lạnh, thân mình nho nhỏ của Yến Lạc bị kích thích run một chút, sau đó thở phào nhẹ nhõm nhấp nhấp vệt sữa dính ở trên cánh môi, lại lần nữa ngửa đầu uống một ngụm, hoàn toàn không phát hiện cách đó không xa có một bóng người đang đứng.
Thiếu nữ mặc một bộ áo ngủ màu trắng viền ren, làn váy rũ đến đùi.
Cô ngưỡng đầu nhỏ, mái tóc như thác nước chảy xuống dưới, hơi hơi lắc lư, cần cổ thon dài thường thường bởi vì động tác nuốt sữa mà rung động lên xuống, thân thể đã sớm phát dục, lả lướt hấp dẫn, đặc biệt là ở dưới ánh trăng mông lung càng hiển hiện rõ ràng.
Thiếu nữ thoạt nhìn còn chưa thanh tỉnh, đôi mắt nửa híp, đáy mắt mang theo một mảnh hơi nước mê mang, khóe môi lây dính một vòng sữa trắng, sau đó bị cái lưỡi của cô liếm sạch.
Vô ý thức toát ra vẻ dụ hoặc.
Bóng đêm hơi lạnh, đặc biệt là ở vị trí này của hắn, làn gió mát lạnh chui vào từ cửa sổ, vén sợi tóc của hắn lên, lại không thể thôi tan lửa nóng trên người hắn.
Hầu kết trên dưới hoạt động một chút, đáy mắt một mảnh sâu thẳm.
Nhìn nửa ngày, sữa bò trong tay thiếu nữ đều vơi đi hơn nửa bình, bước chân Lục Bất Trì mới bắt đầu di động.
(ΩДΩ)!
Tay lập tức bị cầm lấy, Yến Lạc hoảng sợ, thiếu chút nữa bị sặc, chất lỏng lạnh băng theo khóe môi trượt xuống dưới.
Sau đó bị một ngón tay hơi lạnh lau đi.
Lục Bất Trì một tay cầm tay Yến Lạc, một tay lau qua môi Yến Lạc, ôm cả người cô vào trong hơi thở của mình, bóng đêm nặng nề che đậy đáy mắt đồng dạng nặng nề của hắn.
Thiếu nữ trong lòng ngực tựa hồ còn chưa phản ứng lại, một đôi mắt trừng đến tròn xoe, mang theo hoảng sợ rõ ràng.
Lục Bất Trì phảng phất không thấy, lấy bình sữa lạnh lẽo trong tay Yến Lạc đặt sang một bên, sau đó vỗ vỗ lưng cô.
Thanh âm trầm thấp mà lại từ tính khiến lỗ tai phát ngứa.
"Không phải đã nói với em, buổi tối không được uống đồ lạnh?"
"Ách.." Yến Lạc chớp mắt to, thân mình nhỏ nhắn có chút không được tự nhiên giật giật, cười mỉa, "Tiểu ca ca, anh còn chưa ngủ sao."
Lục Bất Trì không đáp lại, chỉ là đầu lại càng thêm cúi thấp một ít, hô hấp nóng rực đánh vào bên tai cô, rồi lại thực vi diệu vẫn duy trì khoảng cách nhất định, không chạm vào.
Cực độ ái muội khiến không khí chung quanh đều phảng phất chậm rãi nóng lên.
Thật lâu sau, cười đến mặt Yến Lạc đều có chút cương, người này phảng phất mới thỏa mãn, đôi mắt tối đen, lại lần nữa ngửi một ngụm hương vị trên người Yến Lạc, không chút để ý mở miệng, thanh âm mang theo nhè nhẹ khàn khàn, "Ừm, chưa ngủ."
Nói xong, tay hắn từ sau lưng Yến Lạc chậm rãi dịch về phía trước, dịch đến dưới ngực Yến Lạc.
Cái loại xúc cảm vi diệu này làm ánh mắt Yến Lạc hơi hơi dao động.