Đứng dậy tắt máy tính, đã hơn 8 giờ tối, nên đi ra ngoài tìm chút thức ăn bổ sung năng lượng.
Quân Sâm nhắm mắt, lại lần nữa mở mắt ra, hắc ám sâu không thấy đáy kia đã bị dấu đi, chỉ còn lại thanh lãnh đạm mạc.
Đẩy cửa ra, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng khách, động tác của Quân Sâm chợt khựng lại.
"Ai, sao lại không ăn cái gì a? Tuyết Cầu, phải ngoan ngoãn ăn cơm mới có thể mau lớn nha." Trong tay Phương Nguyên xách theo bình sữa ngồi xổm bên cạnh thùng giấy, cục lông nhỏ trong thùng cuộn thành một đoàn hoàn toàn không để ý tới hắn, một chút một chút chải vuốt lông trên người mình, thường thường phát ra hai tiếng kêu non nớt.
Phương Nguyên bất đắc dĩ buông bình sữa xuống, giơ tay bất lấy cục bông trắng.
"Ngao ô!" Lập tức buông cái đuôi của mình ra, quay người nhào về phía cái tay kia, móng vuốt nhỏ đẩy đẩy, thân mình nhỏ vặn vẹo, một bộ dáng điên cuồng vui vẻ.
Yến Lạc nhận thấy được chính mình lại làm chuyện ngu xuẩn gì: "..."
Mẹ nó, thiên tính của mèo này căn bản không thể khống chế được, bạn tin không?
Thân thể nhỏ bé lùi về sau, đôi mắt ngập nước to tròn nhìn về phía sau Phương Nguyên.
"Phương Nguyên."
Âm thanh quạnh quẽ vang lên sau người, nghe không ra cảm xúc gì, thân mình Phương Nguyên cứng đờ, hơi mang chột dạ thu hồi tay đứng lên: "Anh ra ngoài? Công tác không sai biệt lắm đã hoàn thành đi? Vất vả, vất vả, có để lại cơm cho anh, em đi hâm nóng trước."
Đã chuẩn bị sẵn sàng ôm Yến Lạc vào phòng mình, ai ngờ Quân Sâm lại không nói thêm gì khẽ gật đầu, "Đi đi."
Phương Nguyên: "..."
Khách khí một chút thật đúng là coi chính mình là đại gia? Ách.. Tuy rằng từ bản chất tới nói, vị này thật là đại gia không sai.
Nhận mệnh xoay người hâm cơm cho mỗ đại gia, còn không quên dùng ánh mắt cảnh cáo Yến Lạc đang ghé vào thảm lông.
Ý tứ mười phần rõ ràng, trước mặt người này, thành thành thật thật ngoan ngoãn chờ hắn trở về.
"Meo ô." Yến Lạc lắc lắc đuôi nhỏ, chôn đầu trong móng vuốt của mình.
Không để ý tới.
Phương Nguyên: "..."
Chờ Phương Nguyên rời khỏi tầm mắt, Quân Sâm mới ngồi xổm xuống, giơ tay đụng vào đầu nhỏ của Yến Lạc một chút.
Vẫn là cảm xúc ấm áp xù xù, màu sắc nơi đáy mắt Quân Sâm gia tăng một chút.
"Đáng yêu?" Âm thanh cực nhẹ, phảng phất đang hỏi Yến Lạc lại phảng phất đang hỏi chính mình, cũng không biết là ý gì.
"Meo ô?" Yến Lạc nghiêng đầu nhìn người trước mặt, sau đó ôm lấy bàn tay dò lại đây của hắn, thử hai lần, sau đó bắt đầu ma cái răng có chút ngứa của mình.
Quân Sâm dừng một chút, nhướng nhướng mày, cuối cùng mở miệng, "Ngoan."
Chờ đến khi Phương Nguyên bưng cơm ra, thấy một màn trước mặt, tóc đều sắp dựng lên.
Quân Sâm ngồi trên sô pha, nửa cong eo rũ mắt nhìn, sắc mặt không biết là tốt hay xấu, cục bông trắng kia không biết là như thế nào chạy ra từ trong thùng, đang cấu lấy ống quần Quân Sâm chơi hăng say.
"Tuyết Cầu!" Âm thanh cơ hồ thét chói tai của Phương Nguyên làm Yến Lạc hoảng sợ, lông trên cái đuôi nhỏ dựng đứng, ngao ô một tiếng đột nhiên chạy về phía sau.
Thực hiển nhiên là bị kinh hách, bộ dáng có chút nghiêng ngả lảo đảo hốt hoảng, còn té ngã một cái mới nhảy trở về trong cái thùng giấy kia.
Mày Quân Sâm nhăn lại, đứng dậy, đi theo sau Yến Lạc.
"Lão đại, lão đại, anh bình tĩnh, Tuyết Cầu bây giờ còn nhỏ, mới không đến một tháng nên không quá hiểu chuyện, lại qua mấy ngày em nhất định đưa nó đi."