Không biết qua bao lâu, ngũ cảm mẫn cảm phát giác ngoài phòng hắn có người.
Thời gian này, cô nhóc hẳn là đã ngủ say mới đúng, hai người kia càng không thể nhàn rỗi không có việc gì đi bộ đến ngoài phòng mình.
Kia, sẽ là ai?
Đáy mắt xẹt qua một tia tối tăm, Lục Bất Trì nhẹ bước đi đến cạnh cửa, trong tay ngưng tụ tinh thần lực, đáy mắt một mảnh lạnh lẽo.
Cửa đột nhiên bị hắn kéo ra, hơi thở quen thuộc cùng với thanh âm quen thuộc làm lực đạo trong tay Lục Bất Trì nháy mắt biến mất.
Giơ tay ôm thiếu nữ ghé vào trên cửa tựa hồ đang do dự nên mở cửa hay không, sau đó bị hắn dọa sợ, đột nhiên té sấp về phía trước vào trong ngực, thân mình mềm mại ngã vào lòng ngực, hô hấp của Lục Bất Trì cứng lại.
Nhìn cô ngẩng đầu, trên mặt mang theo một tia kinh hách, khóe mắt còn treo hai viên nước mắt.
Bộ dáng nhỏ đáng thương vô cùng nhu nhu nhược nhược, chọc người đau lòng.
"Ô ô ô.. Tiểu ca ca.. Anh làm em sợ muốn chết.."
Lục Bất Trì ma xui quỷ khiến nửa ngồi xổm xuống ôm Yến Lạc vào trong ngực, giơ tay chà lau nước mắt nơi khóe mắt cô, ôn hòa mở miệng, "Sao em không ngủ mà lại chạy đến đây?"
Ánh mắt dừng ở trên cánh môi còn hơi có chút sưng đỏ của Yến Lạc, cảm xúc nơi đáy mắt Lục Bất Trì dần dần gia tăng, sau đó chuyển con ngươi qua chỗ khác.
"Hừ ╭ (╯^╰) ╮, có tật giật mình, hôn ngài xong liền không phụ trách? Nháo chết hắn."
"Mơ thấy ác mộng, có đồ vật kỳ quái gì đó đuổi theo em." Thiếu nữ thút tha thút thít, oán giận ôm cổ Lục Bất Trì, một bộ náo loạn tiểu tính tình, "Đều là do lúc trước anh dọa em sợ."
Ôm lấy Lục Bất Trì cổ không buông tay, cô nhóc thút tha thút thít.
Lục Bất Trì trực tiếp bế Yến Lạc lên, chính mình ngồi ở trên giường, làm cô nghiêng người ngồi ở trên đùi mình, tay nhỏ còn không quên ôm chặt hắn, rầm rì không muốn buông ra.
Gió đêm chợt thổi qua, làm Yến Lạc cầm lòng không đậu đánh run một cái.
Đáy mắt Lục Bất Trì hơi hơi tối sầm lại, đáy mắt tràn ra điểm điểm ánh sáng, cửa sổ lập tức bị đóng lại.
Chờ đến thiếu nữ trong lòng ngực chậm rãi bình tĩnh lại, trên khuôn mặt nhỏ còn mang theo điểm điểm nước mắt, lại chu cái miệng nhỏ, đầu nhỏ không nhịn được chui vào trong lòng ngực hắn.
Đáng yêu lại đáng thương.
Đáy lòng Lục Bất Trì một mảnh mềm mại, ôm thiếu nữ đi đến cạnh phòng tắm, buông cô xuống, ôn nhu nói, "Đi vào rửa mặt thu thập một chút trước đi, nếu còn sợ trong chốc lát anh dỗ em ngủ?"
Thiếu nữ vẫn dán bên người hắn, một bộ lòng còn sợ hãi, nắm quần áo hắn không muốn buông ra.
"Anh liền ở bên ngoài chờ em, hửm?"
Nhìn Lục Bất Trì mở cửa phòng tắm ra, sau đó thân mình hơi nghiêng đi nhìn về phía ngoài cửa sổ, sau đó so đo khoảng cách từ cửa đến bồn tắm một chút, mới không tình nguyện gật gật đầu, đi vào trong phòng tắm.
Tiếng nước xôn xao vang lên, nhan sắc dưới đáy mắt Lục Bất Trì càng thêm tối sầm một ít.
Nghĩ đến việc cô gái nhỏ gặp được loại chuyện này, người trước hết muốn tìm không phải Yến Tề, cũng không phải Yến Bách, mà là hắn, cái loại cảm giác này dưới đáy lòng liền biến mất không ít, cả người đều nhẹ nhàng hơn.
Tay hơi hơi nâng lên, loại xúc cảm vừa rồi tiếp xúc với nước mắt của Yến Lạc, từ ấm áp chuyển sang lạnh băng này còn dừng lại ở đầu ngón tay, đầu ngón tay đã khô, nhưng là cái loại xúc cảm này vẫn luôn lưu trữ.
Hơi hơi liếm đầu ngón tay một chút, có điểm mặn..
"Tiểu ca ca, muốn ôm."
Phía sau truyền đến âm thanh ủy khuất của Yến Lạc, Lục Bất Trì lập tức xoay người, vẻ mặt không đổi che lấp chuyện mình vừa làm, bế Yến Lạc lên.