........
Buổi chiều, trời có vẻ nóng bức, thỉnh thoảng mới có cơn gió nhẹ thổi đến. Khoảng 4 giờ không khí lại dịu hẳn. Học sinh trường Thiên Thần nô nức khi tiếng trống kết thúc buổi học. Rin lại tiếp tục như mọi khi đợi Lệ gần phía sau cổng trường vì hai người đã hẹn nhau ở đó xong mới về. Nhưng vì ở lại tìm kiếm người cầm nhầm đề nên Lệ xuống muộn so với dự định. Rin vẫn đứng đó chờ. Thường thì gẫn chỗ đó là nơi tập trung của nhóm Tam Hổ hot boy hùng hổ nhất trường. Thấy có nữ sinh đứng đó họ lại có ý định trêu. Hani vuốt nhẹ mái tóc đen bóng vuốt mào của mình, cười một vẻ đểu giả.
- Ji, cô bé mới kìa, trông có vẻ non đấy, thử không.
Anh bạn Kun ngồi chiếc ghế bên, chỉ cười nhẹ cũng đủ thấy một hot boy với má lúm rất duyên. Mái tóc phớt phớt trắng bạch kim, kiểu tóc mái phù hợp với khuôn mặt nên trông anh ta càng tuấn tú.
- Thôi mấy bọn này, trêu nó làm gì cho tủi thân.
Anh bạn còn lại là Ji, cố tình bào chữa.
- Gì chứ, trêu gái là nghề tụi mình mà, ai bảo nó đi một mình. Hứm.
Ji đan tay vuốt phần tóc mái nhuộm màu rêu nhạt.
Ren từ sau đi đến nói vẻ kiêu hãnh.
- Các anh định làm gì đây - Ren lạnh lùng nhìn về phía nhóm Tam Hổ
Hani người đứng đầu trong nhóm thấy Ren, thẩy được cả ánh mắt lạnh lùng như vô cảm của cậu ta khiến Hani càng có hứng thú với con người này.
- Ay cà, Ren sao? Làm gì thì chú biết rồi đấy.
- Các anh vẫn còn non lắm. Con bé đó không trêu cách thông thường như mấy anh được đâu.
- Thế theo mày thì phải làm thế nào đây?
- Nếu tôi làm được, các anh sẽ mất gì?
- Nếu nhóc làm được anh cho nhóc quản luôn cả khối nhà D.
- Ok quân tử nhất ngôn. Nhưng không được động đến nhỏ đó nữa.
- Vì sao? Bạn nhóc hả?
- Bạn. Nhưng tôi muốn chỉ mình tôi trị cậu ta - Ren vẻ mặt vẫn lạnh lùng.
- Ồ thì ra vậy. Ok. Nghe nói Ren là người lạnh lùng, không hay dể ý đến những việc không quan trọng nhưng nay thì...
- Cũng bình thường mà, đâu có chi.
Rin đeo chiếc cặp dây tréo trên vai tiếp tục ngó nghiêng ngóng Lệ, cầm chiếc bút trong tay tung lên tung xuống. Cô cũng không thèm để ý phía sau có những ai. Tin nhắn từ điện thoại: “ Đeo khẩu trang vào”
Tin nhắn từ số lạ khiến cô vừa ngạc nhiên vừa tò mò. Cô đánh ánh mắt cảnh giác sang hai bên nhưng không nhận ra ai đã gửi tin nhắn cho mình. Không biết tin nhắn đó có chính xác hay chỉ có đứa nào đó trêu đểu nên cô lưỡng lự, suy nghĩ chốc lát cô đưa ra quyết định không để ý nữa mà nghe lời, lấy chiếc khẩu trang nhỏ từ trong cặp ra đeo lên mặt trong sự tò mò. Vừa đeo xong, một bàn tay từ sau chạm vào vai, kéo cô quay lại phía sau. Cô ngỡ ngàng khi thấy đó là Ren, Rin chưa kịp nói gì thì Ren đã hôn nhẹ vào khẩu trang của Rin khiến cô càng hoảng, tròn mắt nhìn Re.
- Làm ơn đi, đừng phản công, nếu không cậu sẽ khó khăn đấy. – Nói thầm.
Rin chớp mắt mấy cái, cô không hiểu chuyện gì đã diễn ra, đánh mắt ra sau thấy mấy tên khóa trên cô hiểu ý, cũng không phản ứng lại. Rin nhìn thẳng đôi mắt long lanh đầy mê hoặc của Ren nghĩ gì đó đẩy cậu ra và chạy thật nhanh đi. Ren cười nửa miệng, quay lại nhìn với ánh mắt lạnh lùng.
Đám Hani há mồm trợn mắt ngạc nhiên hết mức vì tình huống vừa xảy ra.
- Kinh, công nhận nhóc giỏi thật ấy.
- Vậy chuyện vừa nãy…
- Anh đã nói là làm được mà. Nhưng để công bằng, anh cũng muốn thử cho nhóc xem.
- Nhưng…
- Để anh thử sau đó anh không động đến nữa là được chứ gì. Nếu anh mà làm được thì mọi thứ lại trở về vì trí cũ đấy nha.
- Sao có thể …
- Không nói nhiều cứ quyết vậy đi. Nghe nói công tử Ren tán ai là đổ, yêu ai cũng chỉ đến 3 ngày là chán đúng không!
- Điều này thì khỏi nói.
- Hừm, anh còn thua.
Ren vừa suy nghĩ cười nhòe một cái “ cậu ta quá yếu đuối, làm sao mà chống được bọn này chứ? Làm sao đây, nhưng sao mình lại nghĩ cho cậu ta vậy nhỉ, bao em chân dài thì không nghĩ đến, cậu ta quá nhỏ bé để vào mắt mình, tốt nhất là mặc kệ không quan tâm”.
Tối hôm đó, khoảng lúc 7 giờ, Rin vẫn lững thững đi bộ từ từ trên vỉa hè, lòng đường xe cộ đi lại rất đông nhưng cô chỉ thơ thẩn đi một mình. Bỗng có tin nhắn từ số máy lúc chiều nhắn đến “ – tránh xa chỗ đường tối chỗ ngã ba”
Số điện thoại này thật kì lạ, gọi khôn ai nghe, nhắn tin khôn ai trả lời khiến Rin cảm thấy như luôn có người cố ý bảo vệ mình Cô hoài nghi hết người này đến người kia mà vẫn không biết chủ nhân số điện thoại đó, hỏi cả lớp, hỏi cả những người quen nhưng không ai biết về số này, chỉ biết số điện thoại giành cho những vị giàu có. Cô đành lưu số điện thoại đó là kị sĩ bóng đêm.
- Cái người này, là ai vậy, chắc là ông rồi. Ông ngày nào cũng theo dõi mình sao, đâu có chứ, làm sao vậy được, ông ấy bận tối mắt tối mũi rồi để ý đâu được, mặc kệ. – Cách nói như trách móc.
Cô cất ngay chiếc điện thoại, cố tình đi vào đoạn đường mà đã cảnh báo:
- Để mình xem có gì không hay ở đây nào. Kiếp nạn của mình là gì đây ta.
Cô thản nhiên đi đến đó, chỗ ngã ba này không có nhà dân, đèn đường cái có cái không, quyết định:
- Mình phải sửa chỗ này mới được, ủa mà tiền lấy đâu ra đây. Hey, mún làm điều tốt mà không thể làm. Anh chàng kị sĩ bóng đêm đó cũng tốt đấy chứ, sao hay giúp mình vậy. Nhưng không biết anh ta là ai nữa. - vẩn vơ suy nghĩ.
Vì mấy cái tin nhắn cô đã lưu số điện thoại lạ đó là kị sĩ bóng đêm. Cô vẫn tiếp tục đi ánh mắt luôn cảnh giác. Từ sau cái cột đèn đường bị cháy gần đó, hai tên một béo một gầy đang đứng dựa vào nhau, miệng phì phèo điếu thuồc. Thấy có cô gái xuất hiện, hai tên nhân cơ hội dở trò.
- Cô em à, đi đâu để bọn anh đưa đi cho. – Ánh mắt gian xảo nhìn chăm chăm vào chiếc túi của Rin.
Rin mở to mắt vì cô không ngờ kiếp nạn của mình là gặp hai tên ngu ngốc này.
- Ừm, chào hai người, đi đâu vậy. - vẫn điềm tĩnh.
- Tụi anh đi cướp đấy.
- Cướp gì đây à. - nói với giọng mỉa mai
Tên béo nói khẽ: - Đại ca, con bé này bị khùng hả hay sao không sợ vậy?
- Mày cứ để tao.
Nói xong hắn đi lên một cách bành chướng, gằm mặt đe dọa:
- Anh đây mún cướp cả người lẫn tiền đấy, sợ không?
- Học tập câu của tên Việt Gian đây. Sợ bình thường.
- Ay chà, to gan gớm nhở.
Hai tên cùng tiến lại phía Rin, họ vừa đi vừa cho rằng cô bé này sẽ qua đầu bỏ vhạy nhưng sự thản nhiên của cô bé ngược lại khiến họ hãi.
-Con kia, mày không sợ hả.
-Sợ...thì ai chả sợ.
Rin lùi lại cau mày tỏ ta lo lắng. Bỗng nhiên có tiếng réo...éo xe cảnh sát tiến dần đến khiến hai tên cướp đường mải mốt và bỏ chạy ngay. Rin quay lại phía sau để xem có chyện gì xảy ra nhưng thật hài, chỉ là chiếc xe máy có gắn còi xe như tiếng xe cảnh sát của đám trẻ con nghịch ngợm vẫn đang kêu rú…ú. Cô phì cười rồi tiếp tục đi.
Hôm sau, cô giáo vừa đến đã bỏ cuốn số tổng điểm nhưng đến giờ Lệ vẫn ch7a tìm thấy bài làm để lấy điểm. Cô gọi từng bạn một để lấy điểm. Đến lượt Lệ, cô bối rối vù mặt vào hai bàn tay.
- Tiêu rồi làm sao đây.
Cô giáo hỏi trực tiếp:
- Lệ bài của em được bao nhiêu điểm nào?
- Cô giáo ơi, em vẫn chưa tìm thấy ạ - Đứng dậy trả lời, hạ dần giọng xuống.
- Cô cũng không nhớ điểm của em, có gì cho em làm lại, được bao nhiêu thì được nhưng chắc chắn phải khó hơn lúc đầu rồi.
- Há…
Trong lúc đó, Rin đang bực bội với đôi quai hậu mình đang đi. Ren không có ở lớp, cậu ta lại bỏ tiết, bàn chỉ có Rin và Min ngồi. Min bắt chuyện trước để không khí đỡ tẻ nhạt. Cậu nhìn xuống thấy Rin đang loay hoay với đôi quai hậu, hỏi ngay.
- Cậu sao vậy? Tôi thấy cậu hơi khó chịu với đôi này.
- Hey, mẹ nuôi bắt tôi đi đôi này cho nữ tính mà tôi chẳng thích tí nào, nó không chạy được, tôi vẫn thích đi giầy hơn.
- Đi giầy thì nhàm quá à, giờ girl thì phải đi giầy búp bê, đi guốc chứ.
- Nhưng tôi không thích, mấy thứ ấy chỉ Lệ mới đi được.
- Cậu thích kiểu giầy thế nào?
- Hey, tôi cũng có rồi không cần cậu phải mua đâu, ngại chết.
- Con người này kì lạ, có ai bảo mua cho cậu đâu, tò mò hỏi vậy thôi.
Rin bị hớ, cô phồng nhẹ má rồi nói lảng, cầm chiếc bút trước mặt tung lên tung xuống.
- À, tôi thích đi dạng giầy cổ cao, bốt cũng được, miễn là giầy tôi đi đẹp là tôi thích thôi. - Rin thản nhiên nói.
Nam ngồi cạnh Lệ quan tâm: - Nè có gì để bọn tôi tìm cùng cho, quá lắm thì làm lại là được chứ gì.
- Ừa ừa cảm ơn các ông già nhà tôi. Rin, cậu vẫn không biết tung tích tờ đề của tôi à.
- Ờ…thì… để ra chơi tôi tìm lại cho.
( Thực chất cô vẫn chưa đi tìm giúp Lệ)
- Mọi người giúp tôi vậy nha. - Lệ cười toe một cái nịnh nọt.
Cả đám cười lên: - Được rồi, trông vẻ mặt của bà Lệ kìa, đúng là tơn hớn mà…
Nhàn ngồi cuối lớp cùng với mấy đứa bạn chỉ trực soi mói Rin và Lệ, bữu môi, nhìn với ánh mắt khing thường.
- Mấy cái con, tí tởn, vừa vào lớp mình đã thấy ghét rồi.
La ngồi trước lên tiếng : - Ghét vì người ta được nhiều người quý hơn ak.
Câu hỏi này khiến Nhàn lúng túng không nói gì được, cô nghĩ thầm “ cái con này phải dạy cho nó một bài học mới được, nó mới vào lớp mà đã làm lớp chia bè phái rồi, La cũng ủng hộ nó chứ, mình sẽ cho nó biết tay cho chừa tội dám cãi lại mình, phải nhờ anh Hani mới được”
Vừa ra chơi, Rin đã gọi ngay cho Iron và hẹn gặp cậu ở gần chỗ thư viện. Anh bạn này mắc tính hay lề mề, gọi mãi không ra khiến cô chờ mỏi cả cổ. Cô đứng từ bên ngoài thư viện, để ý bên trong thấy có người, cô tò mò xem. Thật không ngờ người ngồi trong đó đang đọc sách rất chăm chú là Ren. Cậu cầm một quyển sách, dựa vào tường đọc trông phong thái của cậu ta cũng rất đẹp. Cái áo sơ mi kẻ karo cao cổ rộng khoác ngoài áo phông thun kết hợp với quần Jeans thật qyấn hút.
- Woa, cậu ta trông bảnh ý chứ, đúng là có gu ăn mặc mà. Mình cũng thích có thằng người yêu như vậy. Phong cách bụi phủ mới đẹp chứ. Nhưng…_ Rin nghĩ gì đó về Ren, cô cười nửa miệng rồi quay đi, nói tiếp. -…nhưng không tốt. Chúa phong lưu mà.
Rin đi lại phía cái cây mà hôm trước cô đã ngồi trên đó.
- Tên Iron này sao lâu wa vậy. – Càu nhàu, tay cầm chiếc bút tung lên tung xuống.
Ren bỏ quyển sách xuống, quay ra ngoài nhìn với ánh mắt thao láo, chắc cậu cũng biết vừa có người nhìn mình.
Rin vẫn đứng chờ Iron, bỗng nhận được tin nhắn từ số máy lạ đó: “ cẩn thận phía sau, chạy đi”
Lời cảnh báo khiến cô hơi lo, đánh mắt liên tục, cắn nhẹ làn môi dưới. Mỗi lần cô cắn môi dưới lá lúc cô đang lo lắng hoặc sợ hãi điều gì đ. Một bàn tay từ phía sau đặt lên vai giống cách thức của Ren, cô nghĩ rằng cậu ta định trêu mình như hôm trước và trong lúc này trong đầu cô lại nhớ đến Min, muốn cậu ta giúp đỡ nhưng cậu ta không có ở đây. Người này cũng làm giống Ren, định kéo cô lại rồi làm như Ren nhưng giờ không biết cậu ta đang ở trốn nào, cô đành phản ứng nhanh chóng, quay lại tát đốp phát vào mặt tên đó rồi đạp cho một cái trúng bụng làm hắn phải lùi ra sau.
- Gì đây, Hani khối D sao?_Rin ngạc nhiên hỏi.
- Ay za, sao khỏe vậy, con nhóc này mày dám đánh tao hả, mún chết không.
Kun can : - thôi chấp gì con gái yếu lăm.
- Không bít nhưng tôi phải cho con này một trận nếu không xin lỗi_ vẻ mặt tức giận.
Rin há hốc mồm, cô thực sự ngạc nhiên khi biết dó là Hani, cũng là tên hôm trước định trêu mình. Sự ngạc nhiên jết rất nhanh, cô lại cười phà lên khi thấy Hani ôm bụng.
- Tôi không cần phải xin lỗi, tôi có làm chuyện gì trái đâu chỉ phản công thôi.
Hani rất bựv, hai hàm răng khít lại, mặt nhăn nhó..
- Còn nói, đứng đấy.
Rin bỏ ngay trước khi Hani đuổi đến. Vì để cho tiện, cô bỏ chiếc quay hậu cầm trên tay và chạy bằng chân đất. Hani có vẻ rất bực cương quyết chạy theo Rin, còn Rin vẫn thản nhiên vừa chạy vừa cười. Ren lững thững từ trong thư viện đi ra, cậu bật cười vì tình huống này.
Rin và Hani vẫn đuổi nhau, hai người chạy mấy vòng cầu thang rồi qua phòng hội đồng, đang chạy thì có tgiọng nói dõng dạc vọng đến.
- Hai anh chị kia đứng lại.
Hai người đang chạy bỗng khựng lại, Rin trên tay vẫn cầm đôi quai hậu, vội vàng bỏ xuống, nhí nhảnh cười chào thầy hiệu trưởng.
- Thầy giáo ạ.
- Các cô các cậu làm trò gì mà đuổi tới đuổi lui thế hả. Chạy cũng nhanh đấy, sao không tham gia thi malatong đi hai em – cách nói hài hước.
Hani vò đầu bứt tai không biết nói gì. Cả hai cùng được mời vào phòng hiệu trưởng, lát sau đi ra là một bản kiểm điểm và phạt lao động. Min đi cùng Rin từ trong phòng ra trước, nói:
- Cảm ơn cậu không làm chứng thì tôi thảm rồi.
- Không có chi.
- Đi thôi.
Hani ra sau vẻ mặt bực tức đi qua nhìn Rin với ánh mắt đầy sự phẫn nộ.
Min hỏi thăm:
- Cậu không sợ đáp tội với anh ta sao?
- Sợ thì tôi đã không đứng đây. - nói xong đi luôn.
Trong lúc Min và Rin cùng đi lên lớp, thấy đám Hani đang đứng cùng với Ren nói chuyện gì đấy.
- Mấy người cùng một thể, xấu xa. - Rin nói thầm đủ để mình nghe thấy.
- Rin cậu thì thầm gì vậy?
- Ak, không đi đi.
Min khoác vai Rin, cười một cái nói: - Lo gì, không phải sợ, vào lớp thôi, còn nghe cô ca bài nữa chứ.
Rin nhìn Min với ánh mắt đầy thiện cảm. Cô nhớ ra cú điện thoại vừa nãy, lấy ngay ra và xem qua. Cô cười thầm khi thấy số vừa gọi là Kị sĩ bóng đêm, nhưng vẫn tỏ ra hoài nghi.
-Ai vậy nhỉ, chắc chắn không phải Min rồi, không phải ông, là ai đây.
Thẩn thơ suy nghĩ.