- Cậu cũng dai thấy ý, không thấy mệt sao?
- Thì cậu cũng vậy còn gì. Tất cả tại cậu hết. Tôi mún trả thù cậu. - nói trong hơi thở mệt nhọc
- Gì vậy, thôi tha cho tôi đi, tôi không thích gái đuổi theo một chút nào hết.
- Thế tóm lại bài của tôi đâu giả ngay không thì cậu chết chắc với tôi.
- Eo, girl gì mà đanh đá vậy, ai thích?
- Cần cậu thích à, mau giao ra đây_ cách nói hùng hổ.
- …ờ…thì…cô bé Trời Ơi…tui …làm mất cái đấy rồi.
- Cái gì, làm mất ư? - Lệ rất tức giận đôi mắt như nổi lửa.
Iron thấy hãi, cậu lại tiếp tục chạy. Vì không để ý lên đâm sầm vào 3 tên du côn đang ngồi quán nước gần đó đứng dậy chuẩn bị rời khỏi. Một tên vênh mặt, cách ăn nói hùng hổ.
- Ê thằng kia, mày muốn chết hả.
Tên nào tên trông mới to cơ, nhìn thôi cũng đủ hãi. Iron mở to mắt ngỡ ngàng.
- Xin lỗi mọi người, mọi người cứ đi tiếp nha.
- Danh con đứng lại ai cho đi.
Iron quay lại ngay, nhìn chằm chằm bọn chúng với vẻ thảch thức.
- Vậy các người muốn sao?
Đúng lúc Lệ cũng đuổi đến, thấy vẻ mặt hiền khô của Iron đứng trước mấy tên to cao kia khiến cô lạ tưởng tưởng.
“ Iron quay lại ngay, nhìn chằm chằm bọn chúng:
- Vậy các người muốn sao?
Ba tên du côn tỏ ra giận giữ, chúng chứ kịp làm gì thì Iron cúi người van xin:
- À, à, các anh tha cho em, em còn mẹ già ở nhà vẫn đang đợi em về nữa.
- Thằng nhãi danh mày còn định xin xỏ nữa hả.
Nói xong cả đám chạy vào đánh.”
Lệ vừa nghĩ vừa cười một mình, đến khi có đông người vay quanh xem thì cô mới tỉnh lại. Iron vẫn ảnh mắt thách thức đứng trước mặt mấy tên du côn đó. Bà chủ quán nước ra can thiệp:
- Tôi mà các anh, cháu nó còn bé, cháu vẫn là học sinh thôi tha cho nó đi.
- Bà biết gì, trông cách nói ăn mặc giống dân chơi hơn là một học sinh đấy.
Iron cãi lại: - Nè, tên kia, mày nói gì vậy, nhìn khuôn mặt non thế này mà kêu không phải học sinh ư.
- Thằng này to gan đấy, chúng mày đâu, cho nó bài học.
Bà chủ quán ra can bị bọn chúng đẩy ngã xuống đất. Iron vội vàng đỡ bà dậy, quan tầm tận tình:
- Bà có sao không vậy.
Bá lão đứng dậy, tay run run nói:
- Cảm ơn cháu, bá không sao má.
Lệ bỗng nhiên cảm thấy cậu ta không xấu xa như mình nghĩ, ngược lại lại là người nhân nghĩa
Iron quay ra quát mắng đám du côn.
- Nè, mấy người cũng thật là mỗi việc nhỏ xé ra to, sao lại đẩy bà cụ chứ.
- Mầy còn lắm mồm à, thân mầy con chưa lo xong kia kìa.
Cả ba tên đang định đi lại gần Iron thì Lệ dang hai tay đứng trước mặt Iron và bà lão khiến cậu vừa ngỡ ngàng lại vừa ngại.
-Các chú à, dừng tay lại đi má.
-Cái gì, thằng nhóc kia, máy lại để đứa con gải xin hộ cho hả? Cô gái, tránh sang đi.
Iron đỡ bá chủ quán nước ngồi xuống ghế rồi kéo Lệ về phía sau.
Tên đó đi lại, giơ chân định đá Iron, tránh né cú đá đó. Hắn vừa định giơ tay đánh thì Iron chạy lại, tránh cú đấm một cách dễ dàng, giơ cao chân đá thẳng vào yết hầu khiến hắn bị nghẹn phải lùi lại phái sau. Hai tên nữa chạy lại, cả hai cùng giơ tay đấm Iron, cậu nhanh chóng tránh một tay và dữ chắc một tay tên còn lại, bẻ gập ra sau khiến hắn đau đớn phải ngồi xuống, đồng thời dơ chân đá một phát đá bay mặt tên đứng trước. Trông cậu mới oai. Mấy người đứng xem thấy hay cứ hô hò ầm lên. Cả ba tên bị đánh cho lăn ra đất, vừa xong một đám nữa lại xuất hiện. Một trong ba tên bại dưới tay Iron chạy lại mách nẻo gì đó khiến đám người lại tiến hùng hổ, mắt trợn ngược lên trời đi lại Iron. Mọi bgười xung quanh sợ hãi khồng ai giám nói băng gì, họ giải tán ngay .
- Cùng một bọn sao. - giọng vẫn thản nhiên.
Một người đàn ông dâu dia đầy mồm cầm đầu đám du côn, mặt đứa nào đứa nấy vênh váo lên tỏ vẻ không sợ trời không sợ đất. Một bên đông một bên thì chỉ có Iron khiến mọi người xung quanh cũng hơi lo nhưng Iron vẫn điềm tĩnh. Lệ thấy tình huống này có vẻ lo lằng, cô hô lên:
- Cảnh sát kìa.
Đám du côn lo sợ nhìn xung quanh, đang lúc ồn ào, Lệ cầm tay Iron kéo đi.
- Chạy thôi.
Đám du côn biết mình bị lừa càng bực bội hô.
- Nhanh, đuổi theo bọn chúng.
Lệ và Iron chạy hết ngóc đường nọ rồi ngách đường kia nhưng đám du con đó dai như đỉa, vẫn muốn đuổi. Iron không muốn chạy nữa liền kéo Lệ chạy vòng đến cái ngõ mà toàn gái bao làm việc ỏ đó.
- Nè, cái tên hư đốn, sao đưa tôi đến đây hả.
- Thôi mà làm ơn đi.
Iron cởi chiếc áo sơ mi khoác ngoài khoác cho Lệ và cởi luôn chiếc dây buộc tóc của Lệ ra.
- Cậu định làm gì?
Đúng lúc đám du côn đuổi đến, Iron đẩy Lệ vào tường đứng sát cô tạo hiện trường ôm hôn như mấy cặp đôi gái bao đang làm ở gần đó. Đám du côn không thèm để ý đến chỗ đó, họ tiếp tục chạy đuổi theo hai người.
Lệ và Iron nhìn nhau với ánh mắt không ưa rồi cùng đẩy nhau ra.
- Hưm, cậu không phải dụng lợi đâu.
- Ai chứ, Lợi tôi vẫn còn không có dụng đâu. Với ai chứ với cậu thì không bao giờ.
- Có thách cậu cũng không dám.
- Cậu thách tôi ă.
- Sao nào, đồ nhỏ mọn.Hưm.
Lệ vừa định đi thì Iron kéo lại đẩy Lệ vào tường cố ý dọa:
- Cậu thách tôi lúc tôi làm thật thì đừng kêu.
- Gì đây, bỏ ngay ra. - tức giận, nói lớn tiếng.
Iron cố tình không bỏ dữ chắc tay Lệ.
- Không bỏ thì làm sao?
Lệ tỏ ra bực bội nhưng Iron là con trai khẻo hơn nên cô không thể đẩy cậu ra.
- Ai bảo cậu thách tôi.
Iron tiến gần lại vừa định hôn Lệ thì Lệ ngồi phụp xuống khiến mặt Iron đâm thẳng vào tường tiếng bụp…
- A…haha, buốn cười chưa haha - Lệ cố tình trêu đểu.
Iron quay ra, chiếc mũi đỏ lên gần giống màu cà chua và đầu có chút thương tích.
- …hahaha, buồn cười chưa, cho chừa cái tội trêu người.
Cô thản nhiên đi ngay khỏi đó.
Ren lái ô tô đến trước một cửa hàng bánh kem nhỏ nhưng trang trí cũng rất đẹp mà lại bắt mắt. Đập vào mắt ngay đã thấy cái biển quảng cáo có hình mấy boy hàn quốc.
- Nhà này mới mở nhưng mình cũng không để ý, từ bao giờ nữa. Bán bánh mà cũng có trai là sao?
Tiếng nói của cô gái ngồi bên cạnh:
- À, quán này em vào rồi.
- Cưng vào rồi, nó như thế nào. - nhỏ nhẹ lấy lòng.
- Có hai cô gái làm ở đó làm đồ ăn cũng ngon mỗi socola là còn hơi ngấy thôi.
Ren vuốt má cô bé khen ngợi.
- Em cũng biết nhận xét quá ha.
- Hihi không có gì anh ạ.
Ren lái xe đi thì Lệ và Iron đi tới. Lệ vẫn cười khi nhìn vết thương trên chán của Iron.
- Hài vô độ, quá hài hước luôn. Cậu pải được công nhận UNESCO mới đúng ha
- Thôi đi tại cậu hết đấy. Mà đây là đâu vậy?
Iron nhìn quanh ngỡ ngàng khi thấy quán bánh kem rực rỡ màu sắc. Lệ lấy chiếc chìa khóa sau cặp balo mình mở cửa kính đi vào. Không khí mát mẻ của quán và mùi thơm của kem tươi át đi cái oi bức ngoài trời. Không gian nhỏ xếp được khoảng chục cái bền ghế bằng gỗ lim rất êm. Mọi thứ sắp xếp gọn gàng, trên mỗi bàn đều có một chậu cậy nhỏ mới mát mắt. Có một vài hình ảnh ca sĩ hàn quốc dán trên tường và mấy bóng đèn sàng cũng khá phong cách. Một khoảng trống rộng làm nơi chế biến và Trưng bày.
- Đây là…
- Cửa hàng bánh kem của tôi và Rin. Tôi làm thuê cho cậu ta.
- Ha, đã làm kiếm tiền rồi sao? Bảo sao cậu ta lại hay làm bánh kem.
- không biết hả, Min còn gọi cậu ta là Bánh Kem nữa kìa.
- hai người này có vẻ cũng thân ấy chứ.
- hưm, cũng không liên quan đến cậu.
Lệ nhìn lên trên cái gần đấy cô nhớ ra mình phải lấy hộp bánh xuốn liền lấy một chiếc ghế đứng lên với. Dù đã đứng trên ghế nhưng chiều cao Lệ vẫn không với tới. Cái ghế thì cũng chỉ cao thêm 5 cm nữa cũng không đủ lấy. Iron thấy Lệ cứ với với mà cậu cao thì không nhờ cậu có vẻ không thích.
- Con trai phải tỏ ra ga năng tí chứ để tôi giúp cho.
- Thôi khỏi cần, cậu thì ga năng nỗi gì.
Iron cố tình đi lại tranh với Lệ không may cô bị trượt ghế ngã va vào cái tủ khiến đồ đạc để lỉnh kỉnh bên trên rơi xuống. Iron lo lắng, nhíu mày ôm chầm lấy Lệ ngã xuống đất để đống hộp đó rơi trúng lưng mình. Lệ cũng ngỡ ngàng khi nhìn thẳng vào đôi mắt Iron, có phần gì đó tinh nghịch. Đúng lúc Rin ôm con gấu đi vào thấy cảnh này cô quay ngoắt đi cười tủm:
- Hai người định làm gì vậy hả.
Lệ đẩy Iron ra đứng lên cố giải thích:
- Mọi chuyện không như cậu thấy đâu.
Lát sau Rin ngồi xuốnh bàn nghe Lệ và Iron kể.
- Hahaha…hay, cặp đôi hoàn cảnh. Đẹp đôi như trong phim ý.
- Nói gì vậy, không có đâu, ai thèm làm đôi với cậu ta chứ.
- Thì chính là cậu ta đó Lệ à.
Iron không hiểu: - Nè Rin sao lại là tôi.
- Thì cô bạn tôi nhờ giúp cậu là người này nài.
- Không phải chứ.
Lệ cũng ngỡ ngàng: - Sao giờ cậu mới nói, tên cậu nhờ tôi là Đức Anh cơ mà đâu phải tên này.
- Thì tên thật cậu ta là Lê Đức Anh mà.
- há…
Rin hỏi lảng đi: - Nà sao Iron lại bị thương vậy, có bị đánh đâu.
- Hey, đấy là tội dại gái._ Lệ cố ý trêu trọc.
- Nè bà cô, tôi vì ai chứ.
- Tự mình làm thì tự mình chịu hưm.
Lệ dặt phụp… hộp thuốc xuống bàn:
- Cậu tự bôi đi. Tự túc là hạnh phúc đấy.
- Tại cậu nên cậu phải bôi cho tôi chứ.
Lệ thấy ức chế nhưng nghe Iron nói có phần đúng nên cô lấy bông băng lau nhẹ vết thương cho Iron. Nhìn khuôn mặt chăm trú của Lệ rât quyến rũ khiến Iron cứ muốn nhìn. Rin ngồi đối diện chỉ cười tủm, nói:
- Iron, mắt cậu… đã bao giờ có vẫn đề chưa nhỉ.
- làm gi có…
Giường như cậu hiểu ý Rin quay ngoắt ra.
- Nè cậu định chọc tôi đấy hả.
Lệ bực bội:
- Cậu ngồi im đi không làm sao mà băng được.
- hưm, trông hai cậu dẽ thương quá ker.
Lệ và Iron đống thanh: = không phải dễ thương mà dễ ghét thì đúng.
Rin lấy trong tủ bánh một hộp bánh hình thoi đưa cho Iron.
- Nè chào mừng cậu đến thăm quan hàng chúng tôi. Ăn mà ngon sau này mua nhiều vào đấy. 400
- Ok đi.
Lệ gì mặt.
- Kệ cậu ta đi không phải mời, tốn tiền. Thích ăn đi mà làm.
Lệ kéo ngay chiếc bánh lại chỗ mình không đưa cho Iron.
- Nè bà cô Trời Ơi, Rin đưa tui mà.
- Hưm, những người lả lướt giống Ren công tử bột tôi đều không ưa chút nào hết.
- Gì vậy sao lại chê bạn tôi. Cậu ta nhìn ngoài thì vậy thôi nhưng cậu ta không phải công tử bột như mấy người nghĩ đâu.
- Không vậy thì như thế nào.
- Cậu ta đâu sợ bẩn sợ mưa gió như mấy anh nhà giàu giả nai đâu. Tôi là bạn thân nên biết mà.
Để hai người cãi nhau, Rin lặng đi bởi những suy nghĩ vu vơ. Không biết thế nào mà Iron và Lệ cãi nhau từ nhẹ đến nặng mãi chưa hết.
- Cậu đúng là đồ đanh đá mà.
- ha, hơn cậu đồ nhỏ mọn.
- Thế tóm lại cậu đưa bánh cho tôi không hả?
- Không. Bánh của tôi không cho kẻ xấu xa ăn đâu.
Iron tỏ ra tức giận, đứng dậy đập ụp xuống bàn chấm dứt việc cãi nhau. Cậu bạn nhanh chóng cướp lại hộp bánh từ tay Lệ. Hai người lại tiếp tục đuổi nhau quanh quán khiến Rin phải kêu lên cảnh báo.
- Mấy tên chuột nhắt ê, chơi cẩn thận hỏng đồ của tui đó nha.