- Ôi, sao tên Rin này đến mụn zậy?
- Cậu ta cầm khóa bắt bọn mình phải chịu khổ nơi đây
Ren đến lớp, cửa vẫn bị khóa, cậu tỏ ra lạnh lùng nhìn quanh đám bạn như muốn tìm kiếm gì đó. Cậu đi lại khoác vai Mi
- Ai cầm khóa mà để các người đẹp của lớp ta đứng ngoài hết thế này.
- Còn ai ngoài Rin nữa, chỉ luôn để cho người ta phải chờ đợi thui.
- Mấy người có đi uống nước với tôi không.
Sự vui sướng hiện rõ trên khuôn mặt Mi
- Hay quá, đi thui Ren.
Mi khoác tay Ren đi xuống cangteen. Đám bạn nhìn theo rồi bàn tán:
- Cậu ta đúng thật là, vì zai đẹp mà sẵn sàng bỏ người yêu. Có vẻ anh chàng mới đến này đã làm cậu ta mê mẩn rồi.
Nhàn đứng cạnh đấy nói chen vào: - Hưm, mê gì chứ, tôi sẽ khiến Ren thích tôi.
Nhàn tỏ vẻ kiêu căng vênh mặt lên rồi đuổi theo Ren.
ĐÁm bạn lại bàn tán:
- Ưm, chắc zậy, con trai hay chỉ hay chơi thân với những đứa xinh thui. Mà chắc tên này thật lòng với ai bao giờ, chăng hoa quá mà. Nhưng nhìn cậu ta là tao cũng thấy thích nè.
- Thôi đi bà, mày tưởng mình mày à, con gái nửa lớp này đã mê mẩn cậu ra rồi. Nè, nhìn đi đán nữ sinh lớp ngoài hôm nào trã ghé sang lớp mình nhìn Ren.
- Ừ, cậu ta đẹp zai thích thậy ý nhưng đâu đến lượt tụi mình.
Ren thấy Rin đi đến cậu chỉ nhìn thoáng qua rồi nhìn luôn đi chỗ khác. Rin cũng thản nhiên đi qua, cô dừng lại với đôi giày đỏ dưới chân, quay nhẹ đầu về phía Ren, cười nửa miệng.
- Cậu ta càng xa lạ thì càng tốt. Đồng phục thì không thèm mặc. Hưm.
Rin cười khỉnh một cái rồi chạy lên lớp.
Lát sau, mọi người đã vào hết lớp nhưng chỗ ngồi của Lệ vẫn còn trống. Bông hỏi thăm:
- Lệ làm sao mà hum nay phải nghỉ học zậy.
Rin nhìn đến chỗ ngồi của Lệ tỏ ra hơi lo lắng.: - Cậu ta làm sao vậy chứ.
Tiếng điện thoại trong túi vang lên. Cô lấy chiếc cảm ứng ra và nghe một cách chững chạc. Ren quay sang thấy trên tay Rin là cái iphone 6s đời mới mà ngỡ ngàng.
Rin nghe điện thoại xong thì sắc mặt đổi hẳn.
- Sao lại có chuyện đó, có gì mới phải báo với chị em ngay chứ. Hưm, đúng là cô bạn xấu xa mà.
Rin cất chiếc máy đi, suy nghĩ " bảo sao cậu mấy lần thấy cậu ta buồn vậy, thì ra..."
Hai ngày Lệ nghỉ, mọi thứ chẳng có gì thay đổi. Giờ Ren mới biết lớp mình cũng rất thích quậy phá, tuy là một trong những lớp chọn. Suốt ngày chỉ nghĩ trò nghịch trong lớp khiến lớp ầm cả lên. Và giường như cả lớp chơi rất hòa đồng, họ không thấy căng thẳng hoặc sợ hãi khi có Ren trong lớp.
Ngày 3 tháng 7, buổi chiều ngoài trời vẫn trong xanh, thỉnh thoảng có cơn gió nhẹ thổi đến. Ngôi trường Thiên Thần vẫn ồn ào như mọi ngày. Hôm nay Lệ và Rin vừa đến đã gặp nhau ở cổng trường rồi cùng đi vào. Kì lạ khi bắt gặp mấy ánh mắt tò mò của nhóm học sinh nào đó đi ngang qua.
Ren và hai đứa bạn nữa cũng đi từ cổng trường vào, nhìn cũng rất phong độ và có phong cách lạnh lùng. Ren không may làm rơi chiếc nhẫn xuống đất khi đi qua phía Lệ. Chiếc nhẫn rơi đúng dưới chân Lệ, cô nhặt lên gọi Ren lại:
- Nè, Ren cậu làm rơi nhẫn này.
Ren quay lại, vẻ mặt vẫn tỏ ra hơi lạnh lùng mà khó hiểu.
- Oh, cảm ơn
Lệ chăm chú nhìn Ren khi nghe cậu ta cảm ơn. Khuôn mặt điển trai không chút tì vết, điệu cười cuốn hút với cặp mắt long lanh khiến Lệ không muốn rời mắt khỏi Ren.
Còn Rin tỏ thái độ khó chịu, cô chỉ muốn tránh mặt cho đỡ ngại như biết đâu cô bạn mình lại mê mẳn hắn ta. Cô hẩy nhẹ Lệ rồi kéo cô đi.
- Đi lên lớp thui, còn có việc đấy.
Rin đi qua chỗ hai đứa con trai đi cùng Ren, nhìn qua họ một lần. Cô mở to mắt khi thấy nam sinh đứng giữa, khuôn mặt cũng rất điển trai, và cậu ta cũng cũng đang nhìn theo phía cô. Rin gật nhẹ đầu tỏ ý chào hỏi với cậu ta rồi đi ngay.
Cậu con trai đứng giữa chính là Iron, người mà có thể gọi là bạn rất thân của Ren, với chiều cao là 1 mét 79. Kiểu tóc đen bóng vuốt lên, cậu ta cũng rất điển trai và tính cách thì hơi nhí nhảnh .Thấy có người cười với mình cậu cũng quay lại nhìn theo và cười nhòe một cái. Cậu khoác tay lên vai Ren khi thấy Ren có chút không vui.
- Sao, khó chịu hả. Hey chẳng bít sao cậu ta lại nhìn tui chứ không phải nhìn Ren chứ. Ren đâu có thua kém tôi nhỉ.
Iron tỏ vẻ đắc chí, cười phá lên.
Cậu bạn còn lại cũng bịt miệng cười nhẹ:
- Cậu ta cũng được, chẳng phải học cùng với lớp Ren sao, cậu ta không thèm để ý đến Ren gì hết à.
Ren gạt tay Iron ra, nói:
- Thôi hai người đừng nói nữa cậu ta đâu liên quan gì đến tôi sao phải quan tâm chứ.
- Liệu cô bé đó có nhớ đã gặp Ren ở đâu không nhỉ.
- Không.
- Cô bé buổi trước xin số bọn mình ở quán kem thây, mà không lấy số của Ren mà Iron nhỉ. Cô bé có vẻ cá tính gớm.
- Cá gì bình thường thôi.
Ren nói lảng đi: - Đi thôi, nhanh không muộn.
Ren đi trước, cậu vờ tỏ vẻ không có việc gì nhưng trong lòng thấy rất không phục. Hai đứa bạn phía sau thấy trêu đểu được Ren quay sang cười với nhau.
- Ha ha xem cậu ta gen hơi bị zui.
Đang từ từ đến hành lang Rin nhớ ra điều gì đó: - Thôi chết, mấy thằng bạn của tôi.
Lệ tò mò: - Ai ?
Rin kéo Lệ chạy nhanh đến lớp.
- Nè, cậu cứ từ từ thôi, mà trong hai người Min và Ren cậu thấy ai đẹp trai hơn hứm.
- Buồn cười, giờ lại nói linh tinh rồi.
- Đâu, nhưng tôi thấy Ren đẹp trai hơn Min nhưng Min lại tốt hơn.
- Ừm ừm, cứ coi như vậy đi.
- Sao lại coi như vậy, quá chuẩn luôn ý chứ.
- Rồi rồi, đi lên đó đã.
Rin vừa đến có tiếng phàn nàn:
- Sao cậu đến mụn zậy?_ Phin gắt lên
Rin đi lại trước mặt Phin, tỏ rõ thái độ
- Cậu gắt cái gì chứ.
- Sao cơ ?
- Ha, sao không ở lại mà khóa lớp, mải về mải đi chơi quá lên không thèm để ý ai khóa lớp cứ vậy là đi. Khóa lớp là nhiệm vụn của cậu cơ mà, giờ trách ai?
Phin ấp úng nói:
- Ơ..ơ. Nhưng cũng phải đi sớm mở cửa chứ.
- Điều đấy không mượn cậu quan tâm. Ai mà... khi người ta hỏi bài thì che ngay bài đi không bảo người ta cậu nào. Sống độc zậy bảo sao...
Bông đi lại giảng hòa:
- Thôi 2 người đừng to tiếng, lớp khác nó nghe thấy nó cười cho đấy.
- Thui được, hum nay là ngày đặc biệt không thèm so đo với cậu.
Mấy đứa con trai đứng ngoài tò mò:
- Ê Rin, cậu có trò gì sao?
- Không có gì.
Rin lấy chiếc chìa khóa đưa cho Lệ, yêu cầu:
- Lệ, cậu mở giúp tôi đi.
Lệ nhìn Rin không biết cậu ta định làm gì. Cô thản nhiên cầm chìa khóa, đi lại mở cửa. Thật bất ngờ, một chậu kim tuyến từ trên đổ xuống xung quanh Lệ. Những đôi mắt trầm trồ mở to khi thấy cảnh này. Lệ cũng tròn mắt ngạc nhiên khi thấy Piza và Nam đi từ trong lớp đi ra, Piza đội chiếc mũ nhọn cho Lệ còn Nam thì cầm chiếc bánh gato to đem đến trước mặt Lệ.
- Chúc mừng sinh nhật.
Đèn bật lên, căn phòng trang trí đẹp đẽ với những sợi day kim tuyến, bóng bay và một vài cái bóng nháy lấp lánh đến thích cả mắt. Cả lũ nhận ra, hô ầm lên.
- Ak đúng rôi hôm nay sinh nhật Lệ mà.
Lệ suy nghĩ một lúc, quả thực gần đây nhiều chuyện nên cô quên luôn cả sinh nhật của mình. Lệ rất vui và cũng rất ngạc nhiên:
- Piza, Nam, cảm ơn mọi người.
- Ê cảm ơn gì, cái này là Rin bày ra đấy. Chúng tôi chỉ giúp cậu ấy thôi.
Mọi người đều ngạc nhiên khi biết tin này.
Lệ quay ra nhìn Rin, cô vẫn tỏ ra thản nhiên.
- Gì mà cậu ngỡ ngàng zậy. Tôi chỉ muốn bảo cậu đừng buồn, vui lên đi. Đâu sẽ có đó. Tôi biết hết mọi chuyện rồi.
Nam cũng chen vào:
- tôi cũng biết rồi đừng lo quá mà, không sao đâu. Giờ thì hãy vui vẻ đi.
Sự súc động đã hiện rõ trên khuôn mặt Lệ:
- Cảm ơn mọi người, sao các cậu biết.
- Hưm, bí mật không thể bật mí.
Nam và Piza đưa cho Lệ hộp quà to:
- Nè, tặng cậu. Hãy vững lòng lên. Quà này của tôi, Nam và Việt mua chung đấy.
- Woa, cảm ơn.
La khen: - Lệ thích nha, hộp quà to dã man. Mà Việt đâu.
Nhắc đến mới thấy, Việt đi cùng Nam và Piza nhưng vẫn chưa thấy đâu. Mọi người nhìn vào trong lớp, gọi : - Nè Việt cậu đâu rồi.
Việt đang nằm trên cái ghế ngã uỵch xuống đất, nhanh chóng chạy ra ngoài.
- Nè nè, Lệ đến chưa, thế nào roài hồi hộp quá.
Ngỡ ngàng khi các bạn đứng nhìn: - Ả tui đã bỏ lỡ dịp hay rồi sao. Dậy sớm quá đến đây ngủ quên cả mất.
Cả lớp cười ầm lên trước tình huồng này.
Thấy mọi người quan tâm đến mình cô thật sự súc dộng đến suýt khóc nhưng ánh mắt vẫn hiện lên điều gì đó buồn tủi. Rin nói:
- Mọi người vào lớp cùng ăn bánh đi, thiếu thì thôi vậy.
Vừa nói xong một cái xe nước ngọt và bánh kẹo đi tới. Ren từ phía sau đi lên nói:
- Ai là Lệ thì ra nhận hàng đi. Có người bảo tôi đem lên cho đấy.
Lệ biết ngay là của bố mình. Dù đang bận mà ông vẫn quan tâm đến đưa con gái duy nhất.
- Ren à, cảm ơn cậu chắc là bố tôi rồi. Zậy chúng mình liên hoan thôi chứ.
Cả đám hô ầm lên đồng tình. Họ ăn uống nói chuyện vui vẻ nhưng cũng rất biêt hạn chế vì đang ở trong trường. Lệ là người vui nhất. Nhờ bạn bè mà cô được an ủi tinh thần và đó cũng là động lưc khiến cô mạnh mẽ hơn.
Lệ nhìn lên khoảng không và suy nghĩ về chuyện của một tuần trước:
" Lệ đang ngủ trong căn phòng đầy gấu bông. Cô giống như một tiểu thư trong nhà. Một người phụ nữ trung tuổi mang đồ ăn sáng vào phòng Lệ.
- Lệ à, ăn sáng đi.
Lệ ngồi dậy lễ phép:
- Vâng, cháu bảo cô rồi không phải mang cho cháu đâu, làm cô vất vả thêm.
- Không sao đâu cháu cứ ăn đi.
- ba ma chắc lại đi làm từ sớm òi.
- Lệ à chắc lớp cháu không biết nhà cháu làm gì đúng không.
- Vâng, sao cô biết, ai cũng nghĩ là cháu chỉ bình thường như mọi người thui. Thật ra cháu cũng bình thường thật mà.
Hai cô cháu đang nói chuyện, một người đàn ông cũng khá trẻ xông thẳng vào nói:
- Lệ, hiện giờ mẹ cháu đang ở trong bệnh viện kìa.
Lệ trợn tròn mắt kinh hoàng, cô vội vã chạy lại nghe chuyện.
- Chủ tịch đang thất thế trong vụ làm ăn mới này, công ty rất có thể sẽ bị phá sản. Lại còn bị tình nghi là trống thuế nữa. Các cổ đông đã dồn ép phó chủ tịch khiến bà lên cơn đau tim phải vào viện. Còn chủ tịch giờ đang lo cách giữ vững công ty.
Lệ thấy bang hoàng:
- Trời, sao không ai nói gì với cháu zậy. Bảo sao từ lúc cháu đi học đến giờ mọi người luôn lo nghĩ điều gì đó. Chắc cháu phải bỏ học quá.
Người phụ nữ ngăn cản:
- Vớ vẩn, làm sao mà phải nghỉ học bố mẹ cháu chắc chắn sẽ vượt qua thôi. Nghe bác đi, bác cũng đã từng làm nghề xem số...
Lệ lo lắng đến phát khóc. Người phụ nữ đó an ủi Lệ:
- Nghe bác nói này, cháu phải đi học, đi học thì mới giúp được công ty của bố cháu.
- Thê là sao à._ Lệ cố gắng tỏ ra bình tĩnh để nghe nốt chuyện.
- Cứ nghe bác, chắc chắn sẽ có người mang may mắn đến cho gia đình cháu, không phải một mà là hai đấy._ giọng khẳng định chắc chắn.""
Lệ đang mạch suy nghĩ thì Việt gọi:
- Nè lại cùng chơi đi.
Lệ hỏi Rin: - Sao nay mình được nghỉ à.
Việt chen vào: - Đây là thầy có việc cho nghỉ đấy.
Việt hô lên khiến cả đám học sinh phải chú ý: - Ê, mọi người đố biết bọn mình được nghỉ thì mất gì?
Tuyên vừa ăn bánh vừa nhồm nhoàm nói:
- Là mất học chứ sao.
Việt vừa vỗ tay vừa đáp lại:
- Tuyên, cho bạn 5 điểm, chính xác luôn. Nhưng vẫn còn.
Câu nói này khiến các bạn tò mò.
Việt Việt hỏi tiếp...
- Vậy thì thây không dậy gọi là gì?
Tuyên thấy mình trả lời đúng, lại vừa ăn vừa thản nhiên trả lời:
- Học sinh không học thì gọi là mất học, còn thầy không dậy thì là mất dậy chứ sao.
Cả lớp xìu xuống trước câu trả lời, rồi cùng nhau cười ầm lên.
- Hahaha, hay, câu trả lời tuyệt vời. Thì ra là thầy mất dạy haha.
Tuyên hớ người ra vì câu trả lời.
- Ê, cái tên Việt gian kia, ai bảo hỏi linh tinh thế hả.
Không khí trong lớp ồn ào mà cũn rất vui. Chỉ có Nhàn và đám bạn thân của cô ta không thích thú với bữa tiềc sinh nhật này.
Mọi người vẫn đang vui vẻ cuời nói với Lệ. Trong lúc đó Rin chỉ đứng trên bục giảng nhìn xuống quanh lớp. Ánh mắt như đang tìm kiếm thứ gì đó và nói nhỏ đủ để mình nghe thấy.
- Đợt này cũng phải cảm ơn Lệ, vì có sinh nhật cậu ấy mình mới có thể bao quát hết vị trí mà không ai nghi ngờ rồi.
Ren ngồi cuối lớp, nhìn lên cái đám học sinh như đang chết vì ăn mà phì cười.
- Cái lớp này đúng là tầm thường quá ak, nhưng vui hơn lớp kia rồi.
Cậu nhìn quanh lớp rồi nhìn lên phía Rin. Cô vẫn đang đứng lăng im một mình.
- Câu ta nhìn cũng tạm được, cũng cá tính đấy nhưng nhiều điều bất thường quá.
Điều này càng làm Ren tò mò muốn ngắm Rin. Cậu nhìn ra phía Mi đang tớt hớt gần chỗ đống kẹo bánh. Mi quay lại thấy Ren nhìn mình cô cười một cái rồi ngại ngùng quay đi " trời ơi, cậu ta ngắm mình kìa, làm sao đây" Cô chỉnh trang lại quần áo cố ý để Ren ngắm mình đẹp hơn. Ren biết ý, cậu phì cười trước cảnh đó. Vì cậu rất hay dùng cách này để trêu con gái khiến họ ngại ngùng.
- Phương pháp này luôn thành công.
Cậu lại chuyển mục tiêu, nhưng cậu vẫn thích nhìn về phía Rin. Cậu vẫn chăm chú nhìn và cũng có ý định trêu Rin. Rin nhìn xuống cuối lớp, thấy Ren đang nhìn mình, cô không thấy ngại mà còn cố tình nhìn Ren với ánh mắt thách thức. Cả hai cùng nhìn nhau nhưng Ren đã quay đi trước. Còn Rin thì mang dấu ? to đùng.
- Cậu ta sao zậy, chẳng lẽ định trêu mình sao? Hay mình đứng cao quá nên...
Ren vẫn tỏ ra lạnh lùng, ngồi im lặng dưới cuối lớp chỗ của Mi và suy nghĩ " sao mình phải để ý đến con bé nghèo rớt đấy chứ."
Min đi lên đứng cùng Rin: - cậu không xuống cùng bọn kia sao?
- Tui không thích kẹo, bánh gato thì ăn được đấy.
Min đi xuống lấy một miếng bánh lên cho Rin: - nè, ước j được nấy nha.
- Hi, cảm ơn.
Việt và Nam nghịch ngợm lén lấy ít kem chạy lên bôi mặt Lệ, khiến cô phải kêu lên:
- Oh my god. Cái gì thế này, mấy ông chít với tui.
Nói xong Lệ chạy đuổi đòi đánh Việt và Nam. Rin chỉ nhìn Lệ, cười với vẻ thỏa mãn. Min quay sang xoa đầu Rin :
- Nè cô bé cậu hơi bị được đấy nha.
Rin gạt tay Min ra càu nhàu: - Không được xoa đầu, tui có phải trẻ con đâu chứ.
- Hì.
Nhìn thái độ của Rin khiến cậu phì cười.
Min đi khỏi đó để làm việc gì đấy, Rin có vẻ buồn và muốn có người đứng cùng, cô nghĩ bụng " Đám lớp mình, ăn là quên cả bạn để mình đứng đây không thèm mời gì cả, ước gì có người đứng với mình ở đây vậy là có duyên yêu luôn". Nhìn quanh chẳng có ai, cô thuận nhiên nghĩ đến việc chạy xuống ồn ào cùng đám bạn thì một cánh tay đưa cho cô chai nước ngọt.
- Nè.
Ren cười nhẹ và đứng lên cùng Rin.
- Cậu... ai cho cậu lên đây.
- Chỗ nào tôi cũng có thể lên được, cậu cấm được không?
- Trời sao mình lại nghĩ vậy chứ_ Rin nói nhỏ.
Rin nhìn Ren với ánh mắt nghi ngờ.
– Cậu bị sao mà mang nước ngọt cho tôi zậy, thay đổi nhanh quá đấy, hay...cậu có trò gì định bày trò nữa hả.
- Không có thay đổi gì đâu. Tôi vẫn ga năng vậy mà, nhưng chỉ với con gái thôi.
- Ha, ga năng bằng cách cho tiền hả?
- Ừm
Ren trả lời thản nhiên, vẻ mặt cũng đỡ lạnh lùng hơn trước.
Ren nghĩ tính của Rin là học tập trong mấy bộ phim nước ngoài, kiêu căng, điệu bộ, chắc chắn khi đã tỏ ra ghét ai thì không bao giờ lấy đồ của người đấy. Nếu Rin không cầm thì Ren định mở ra uống luôn nhưng thật kì là Rin không ngại ngùng mà cầm lấy, mở ra và uống một hụm khiến cậu ngỡ ngàng, chỉ cười mỉm một cái.
- Có gì khiến cậu cười ư?
- Tôi...
- Sao?
- Thôi không có gì.
Ren nghĩ thoáng qua "Cậu ta hay thật ý". Nè cậu mún có tiền không làm giúp tôi một chuyện.
- Tiền tôi đầy thiếu gì.
- Đi vay hoặc là...làm thêm việc gì đấy là nhiều tiền chứ gì.
Thái độ Rin khó chịu, cô biết Ren đang nhắc đến vụ trong quán bar mấy hôm trước.
- Nè, vậy thì đã sao, liên quan đến cậu hả.
- Đúng là không liên quan nhưng cậu nghĩ sao với cái áo của bạn tôi.
- Ờ thì... mà cậu hỏi làm gì?
- Cậu khuất phục dưới chân tôi thì tôi sẽ đền chiếc áo đó cho cậu. Oki.
- Tui không phải mấy đứa hay bám lấy cậu đâu nha, việc của tôi để tôi tự lo, không phiền đến công tử bột nhão nhoét như cậu.
Rin phồng nhẹ hai bên mà rồi nhìn đi chỗ khác.
Nghe Rin nói Ren cũng thấy hơi bực nhưng cậu kìm lại, nói đến chuyện khác.
- Hãy nhìn đám kia đi.
Ren đưa tay chỉ xuống phía Mi và Nhàn.
- Hầu như con gái trong lớp này đã mê mẩn tôi hết rồi.
- Cậu mãi mãi chắc cũng không thay đổi tính lăng nhăng.
- Hừm, mình có sắc đẹp thì việc gì phải khiêm tốn chứ. Vì thế đám con gái luôn theo tôi nhưng tôi chưa có tán đứa nào hết, tự nó đổ thôi.
- Ha, lợi hại zậy sao. Công tử bột có tiền có sắc mà, cẩn thận người ta cướp sắc đấy.
- Không sợ, ai giám.
- Vậy cái việc sờ soạn người khác giữa ban ngày không biết ngại là gì thì sao đây.
- Ở tuổi nào rồi mà còn sợ những thứ ấy. Cậu khó chịu cảnh đấy à? Tuổi này đâu tránh được sự tò mò của người khác giới chứ.
- Hưm, nói không biết ngại là gì.
Nhàn ngồi cuối lớp, cô bực tức khi Ren không để ý mình mà còn đứng cạnh Ren.
- Ren bị làm sao vậy, cậu ta ghét con Rin lắm mà.
- Ừm, nhưng công nhận con Rin nó chẳng sợ gì cả, bị Ren ghét bị trêu mà vẫn còn bày trò được, nó không sợ Ren ghét đuổi nó khỏi trường à.
- Đúng đấy. Đa số trong trường không thích Ren thì cũng nể Ren.
Tiếng ồn từ trên lớp vọng xuống tận chỗ thầy giáo hiệu trưởng. Thầy đi lên kiểm tra. Lớp 12 a4 vẫn đóng cửa, các học sinh đều ở bên trong. Thầy mở của nhìn từ ngoài vào quanh lớp và mấy bàn đầu. Lớp vẫn ngồi im, không tiếng nói không có tiếng hò hết gì.
- Quái rõ ràng nge thấy mà.
Bông đứng lên hỏi: - Thầy có chuyện gì không ạ.
Thầy giáo nghiêm túc hỏi:
- Cô giáo môn học này đâu.
- Dạ thầy dạy có việc nên cho nghỉ một tiết ạ.
Thực ra là Rin đã xin cô giáo cho nghỉ tiết đầu để làm sinh nhật cho Lệ.
Thầy hiệu trưởng gật nhẹ đầu:
- Ừm được rồi, vậy ngồi im nghe chưa.
Nói xong thầy đi ngay, dấu hỏi to tướng " sao vậy nhỉ nghe các cô nói lớp này nghịch lắm mà sao mình thấy chúng ngoan chứ"
Lát sau, thầy vừa đi cả lớp cuời ầm lên, lại tiếp tục bữa tiệc. Học sinh để hết đồ xuống cuối lớp và lấy vải che đi khiến thầy không để ý. Bông hỏi La khi cô đang ngồi trên ghế giáo viên cười một mình :
- Siêu thật ý, sao bà biết mà bảo mọi người tránh zậy.
- Hừm thường thui, có gì đâu, đoán cả ý mà.
Rin đi lại phía La: - Mây cậu bảo không lớp mình lại toi rồi. mấy lần thoát được cũng nhờ la đấy, đùng không mọi người.
Đồng thanh hô : - Đúng.
Ren đứng một chỗ khoanh tay nhìn cả lớp rồi cười mỉm một cái rồi đi ra khỏi lớp. Đúng lúc gặp Iron đang đi đến, cậu vui vẻ nói:
- Ha, chào tình địch.
Iron đi lại phía lớp Ren, nhếch mắt một cái nhìn qua: - Cũng đông zui gớm.
- Cũng thường.
Iron để ý cô bé nhìn mình lúc ở cổng trường, nhận xét:
- Ái chà cô bé học cùng lớp với Ren nhưng lại xin số tôi đây, hay nha.
- Gì mà hay đi thôi.
Ren xỏ tay vào túi tỏ vẻ oai phong rồi đi ngay.
- Đi. Lần này có việc thật đấy.
- Sao có vẻ nghiêm trọng thế hả.
- Sao học cùng lớp mà không tản đổ được cô bé vậy thua tôi ồi.
- Ý cậu là Rin sao hay Lệ. Tui không thích, cậu ta chẳng có gì đặc biệt, không xinh không nhiều tiền.
- Trông cũng xinh ấy chứ, nhìn có vẻ ngây thơ lắm. Ren, tui bít đâu có cần giàu nghèo, chỉ cần con gái nhẹ dạ là đuợc hả.
Ren đấm nhẹ vào bụng Iron.
- Nói linh tinh đi thôi.
Đi được một đoạn trên hành lang thì đi qua một đám con gái. Iron kéo nhẹ tay Ren trêu:
- Nè mấy con bé kia cứ nhìn kìa.
Ren tỏ vẻ kiêu căng.
- Hừm chắc nó nhìn tui đấy.
Iron tát sượt đầu Ren: - Nói lại đi nha, Bọn nó nhìn tui thì đúng hơn đấy.
Ren quay lại nhìn đám con gái đó, quả thực chúng đang nhìn về hướng Iron:
- Há, không thể nào.
- Hi, vì tui đệp mà.
Nhìn Ren cười một cái rồi đem cả nụ cười đó đi khắp hành lang, vừa đi vừa lắc nhẹ đầu.
- Nè, đợi tôi nữa chứ.
Ren chạy đuổi theo Iron.