Dung Tiêm Nguyệt mở to mắt nhìn hắn.
"... Đại hiệp nghĩ sao cũng được!"
Sau khi nghe câu trả lời của Dung Tiêm Nguyệt, tiếng cười của người kia ngày một lớn hơn.
Dung Tiêm Nguyệt không biết vì sao hắn lại cười thoải mái đến như vậy, đừng nói là hắn, ngay cả nàng cũng thấy buồn cười chính bản thân mình. Bởi vì nàng hoàn toàn không hề lên tiếng mặc cả trong cuộc đối thoại này.
Nhưng nàng vẫn bình tĩnh nhìn hắn, giống như nàng đinh ninh chắc rằng hắn sẽ cho nàng một câu trả lời bông đùa.
Có lẽ vì vẻ mặt của nàng quá mức nghiêm túc nên ý cười trên môi hắn dần dần phai đi.
Hắn cúi người xuống, mùi hương gỗ đàn nhẹ dịu quẩn quanh chóp mũi Dung Tiêm Nguyệt, giọng nói quyến rũ, trầm thấp vang lên.
"Sớm nghe nói Hoàng hậu có ý trung nhân bên ngoài, bây giờ thì thật khiến ta không tin vào mắt mình..."
"Nếu Hoàng hậu đã nói rõ ràng như vậy thì ta đây phải để cho hoàng hậu thấy rõ thành ý của mình mới đúng..."
***************************************
"Nương nương..."
"Nương nương, trời sáng rồi..."
"..."
Dung Tiêm Nguyệt mở choàng mắt.
Trước mắt trời đã sáng trưng.
Giật mình, Dung Tiêm Nguyệt giật phăng chăn trên người ngồi dậy.
Đầu giường, Tiểu Xuân Đào dường như bị hành động kích động của nàng mà ngạc nhiên:"Nương nương..."
Dung Tiêm Nguyệt ngây ngốc cười hề hề, nàng quay đầu nhìn ngoài cửa sổ kiểm tra, phát hiện mặt trời đã lên đỉnh từ lúc nào, so với mấy ngày trước nàng gần như dậy muộn đến tận nửa canh giờ.
Trong đầu lập tức quét lại toàn bộ hình ảnh thông tin về màn đối đáp tối qua, nàng thậm chí còn cảm giác được hơi thở quỷ dị của hắn vẫn còn vương vấn trên cổ mình. Chỉ là, nàng hoàn toàn không nhớ rõ rốt cuộc là mình đã ngủ khi nào?
Lẽ nào tối qua cô bị người ta ám hại?
Dung Tiêm Nguyệt mệt mỏi xoa thái dương, vừa mới ngồi dậy khỏi giường, Dung Tiêm Nguyệt nhận ra có cái gì đó không đúng.
Nàng cúi đầu, con ngươi trừng mở lớn vì hoảng sợ.
Ngay ở cổ chân nàng, có thêm một chiếc lắc chân.
Giống như loại lắc chân vòng bạc ở thế giới hiện đại, một kiểu lắc chân đủ quý phái khiến tất cả mọi phụ nữ khi nhìn vào phải đổ gục vì yêu thích. Chiếc lắc chân này có thiết kế đơn giản nhưng đủ để tôn lên nhẹ nhàng, nữ tính của người phụ nữ nào đeo nó. Trên mặt dây đính bảy loại ngọc với bảy loại màu khác nhau, nàng có thể phân biệt ra tên gọi của các loại ngọc đó, và đương nhiên, nàng biết giá trị của mấy món đồ nhỏ bé này, không hề nhỏ.
Nàng khẳng định, kể từ khi đặt chân đến thế giới cổ đại này, cô chưa từng đeo cái lắc chân nào như vậy, lẽ nào... Là hắn?
Giật mình trong lòng, Dung Tiêm Nguyệt rút chân về, ngăn tầm mắt của Tiểu Xuân Đào.
Sau đó, Dung Tiêm Nguyệt lệnh cho Tiểu Xuân Đào đến hầu hạ mình rửa mặt, dùng bữa, nhìn qua thì không khác gì nàng của mọi ngày.
Nhưng trong đầu thì chứa đầy một mảng hỗn độn.
Tối hôm qua, chẳng phải hắn nói những lời kia chỉ là muốn trêu chọc nàng thôi sao? Vậy cái lắc chân này là có ý gì?
Người kia, rốt cuộc đang âm mưu cái gì?
Nàng không thể nào xua đi mùi hương gỗ đàn quanh quẩn trong trí óc mình.
Có lẽ vì mải mê suy nghĩ nên nàng nàng không nghe rõ ngoài cửa viện truyền đến một thứ âm thanh lanh lảnh:
"Thánh chỉ đến —— "