Trong viện Phượng Nghi Cung.
Dung Tiêm Nguyệt tụ khí định thần thần đứng trong đình, bốn phía gió nhẹ thổi, đám cung tỳ bên cạnh đứng nhìn có chút kinh ngạc, nhưng nàng cũng đều coi như không thấy.
Giờ khắc này, nàng chân đạp Càn Khôn, hai tay ôm viên, nội tức tự đan điền.
Bình thản, khí định nhàn thần.
Bên trong Càn Khôn*, chỉ có Thái Cực.
Càn Khôn* là âm dương trong trời đất "Một âm một dương quanh đi quẩn lại như cái vòng tròn không đầu mối. Nói rằng Âm dương chỉ là MỘT (Thái Cực) cũng được, mà bảo là âm dương thiên biến vạn hóa vô cùng tận cũng được" (Nhất âm nhất dương như hoàn vô đoan. Vị âm dương chỉ thị nhất cá khả; vị âm dương khước thị thiên biến vạn hóa nhi vô cùng diệt khả) (HỒ CƯ NHÂN, Dịch Tương Sao, Quyển II, trang 8)
(Cho những độc giả không hiểu, là chị nhà đang đứng tập yoga luyện khí công nội lực...)
**************************************************
Giờ Thân sơ.
Phượng Nghi Cung náo nhiệt hẳn lên.
Đầu tiên là nhóm phi tần của hậu cung ghé đến, Dung Tiêm Nguyệt ra lệnh khước từ không gặp. Sau đó, Ý Quý Phi của Lai Nghi Cung cũng phái người đến. Không có ngoại lệ, Dung Tiêm Nguyệt cũng ra lệnh đuổi khách. Chỉ là người của Lai Nghi Cung nhắn gửi đến, nói là đợi thêm mấy ngày nữa Hoàng hậu khoẻ mạnh, Ý Quý Phi sẽ yêu cầu Hoàng Thượng chuẩn tấu giao trả Lục cung.
Hay lắm, vậy chẳng khác gì trực tiếp công khai bố thí cho mình!
Ngược lại, không cần Dung Tiêm Nguyệt muốn gì có nó, rất nhanh, thánh chỉ của vị đế vương kia cũng khoan thai mà tới. Chủ yếu chính là vì hai chữ "Ân sủng".
Lúc mới bắt đầu Dung Tiêm Nguyệt vẫn nhận ra được điều gì, cho đến khi tuyên xong hai chữ "Ân sủng" kia, Dung Tiêm Nguyệt mới suýt nữa giật mình.
Mấy tráp đựng châu báu, vải vóc, linh chi, nhân sâm, rực rỡ muôn màu.
Chỉ là so với số phần thưởng khi nàng trở lại Phượng Nghi Cung thì không hơn kém là mấy.
Vị Thường Tổng quản – người đến tuyên chỉ vẫn như lần trước, cười tươi rạng rỡ, nhưng mơ hồ lại có phần nào đó rất khác thường.
"Hoàng hậu nương nương, Hoàng Thượng nói rồi, lúc trước để người oan ức, đây là quà để "An ủi", còn có, tối nay, mời Hoàng hậu nương nương hầu giá!"
Nói xong, Thường Tổng quản cười ha ha lui xuống.
Động tác nhanh nhẹn, vừa dứt lời đã chạy biến như bay, khiến Hương Lan phải bất đắc dĩ tịch thu lấy số "quà an ủi" kia.
Dung Tiêm Nguyệt có chút buồn cười, lấy số phần thưởng kia chia đều ban xuống cho tất cả những cung tỳ ở Phượng Nghi Cung.
"Khi Bổn cung ở lãnh cung, đã khiến các ngươi chịu khổ không ít, đây là quà bồi thường của Bổn cung cho các ngươi!".
Vừa nghe nói vậy, đám cung tỳ trên dưới ở Phượng Nghi Cung đều cảm động đến rơi nước mắt.
Nhìn thấy biểu hiện thái quá của mọi người, Dung Tiêm Nguyệt cảm thấy thương cảm, nở một nụ cười ôn hòa.
Qua nửa canh giờ, Xuân Đào cuối cùng cũng trở về từ Dung Phủ.
Dung Tiêm Nguyệt ra lệnh đám cung tỳ khác lui xuống, bên trong phòng, chỉ còn hai chủ tớ với nhau.
Hai bọng mắt của Xuân Đào có hơi thũng xuống, đương nhiên là vì khóc nhiều quá mới thế này, có lẽ bây giờ đã tốt lên rất nhiều. Không đợi Dung Tiêm Nguyệt lên tiếng hỏi, Xuân Đào đã ngã quỵ xuống mặt đất đáp:" Bẩm nương nương, phu nhân sống rất tốt. Phu nhân biết ý tốt của nương nương nên muốn nô tỳ nói với nương nương rằng người đừng lo lắng, phu nhân đưa cho nô tỳ cái này, nói nô tỳ phải đưa tận tay cho nương nương..."
Xuân Đào lấy ra từ trong áo mình một cái túi thêu, dâng hai tay đặt vào lòng bàn tay Dung Tiêm Nguyệt.
"Phu nhân nói, thứ này chính là món đồ Hoàng Thượng năm đó ban thưởng cho nương nương, đến thời điểm thích hợp, nó sẽ phát huy tác dụng!"