Nghe vậy, Ý Quý Phi bật cười một trận: “Nghe nói mấy ngày trước muội muội hóa điên, bổn cung còn tưởng đám hạ nhân trong cung đồn bậy, ai ngờ là thật. —— ngày đó ở Phượng Nghi Cung, muội muội là mẫu chủ đứng đầu lục cung, không phải cứ một tiếng, hai tiếng 'Tỷ tỷ' sao? Bây giờ mới mấy ngày bị trúng Thất Tâm Phong, ăn cơm nguội canh lạnh thì lại quên mất tình tỷ muội rồi...!”
Nghe thì có vẻ thương tiếc, nhưng nhìn cái mặt ghét bỏ cùng với thái độ trào phúng khinh bạc người khác kia...
Thất Tâm Phong*? Cơm nguội canh lạnh? Còn mới ăn mấy ngày...
Thất Tâm Phong*: Bệnh điên không có thuốc chữa.
Dung Tiêm Nguyệt khẽ run khóe môi, nếu như nàng thật sự vừa mới đáp chân xuống đây, nghe mấy lời khó nuốt này cũng không sao, nhưng đã phải chịu kiếp dưa muối canh lỏng những ba ngày, vất vả lắm mới được ăn cơm nóng canh ngon, nàng không nhịn nổi cục tức này.
Lại quay đầu nhìn thấy gương mặt trắng bệch của Tiểu Xuân Đào, một luồng lửa giận bất ngờ xông lên từ lồng ngực.
Đúng là không biết ai là chủ, ai là phó. Chả trách bổn tôn lại gặp ông bà sớm như vậy, mắt thấy nhân gia đều đến bắt nạt, còn bổn cung dĩ nhiên vẫn bị mặc để người khác xâu xé cái đức hạnh.
Hừ, cọp không phát uy, ngươi tưởng Dung Tiêm Nguyệt ta là mèo ốm hả ~!
“Cứ coi như Bổn cung đã từng có một đoạn thời gian như ngươi nói? Nghĩ thôi cũng đã điên đến không thuốc chữa! Cái gì gọi là tỷ muội, là không hề ra tay giúp đỡ hỗ trợ, đồng cam cộng khổ?”
Dung Tiêm Nguyệt cười nhạt, tiếp tục lên tiếng: “Huống hồ, đừng nói đến chuyện Bổn cung là nữ chủ của Phượng Nghi, đứng đầu quản lý cả lục cung, là mẫu nghi thiên hạ. Mặc dù bổn cung đang ở trong lãnh cung, nhưng thân phận này cũng vẫn là được Hoàng Thượng sắc phong, tên được ghi vào tổ tông sử sách. Nhưng sao bổn cung không biết sự tồn tại của một tỷ tỷ như ngươi!”
Trên mặt Ý Quý Phi chợt biến, không còn cái gương mặt giả bộ thương tiếc nữa.
“Dung Tiêm Nguyệt, ngươi dám to gan —— “
“Sao không dám! Tự ý vào cung, là nữ nhân của Hoàng Thượng, trên dưới phải có tôn ti trật tự, có lễ nghĩa trong cung là phép, há lại để một Ý Quý Phi nhỏ bé như ngươi lên tiếng định đoạt!!”
Sắc mặt Dung Tiêm Nguyệt trầm xuống, bất thình lình đánh gãy lời nói của Ý Quý Phi.
Ý Quý Phi mấp máy khóe miệng, trong mắt lóe lên một tia tàn nhẫn.
Nữ nhân đứng kia mặc trên người bộ y phục thô kệch, trên đầu cũng chỉ búi một kiểu tóc đơn giản. Chỉ là ngày xưa tính cách của nàng rất nhát gan, ngay cả nhìn thẳng vào mắt mình nàng còn không làm được chứ đừng nói là thái độ kiên quyết không chút yếu thế như bây giờ. Thậm chí, nàng còn mơ hồ thấy muội muội mình trông mỹ lệ hơn trước.
... Từ lúc nào, nàng ta lại mang loại phong thái này.
Ý Quý Phi sắc mặt u ám, sau đó quay đầu nhìn chỗ mảnh vỡ của chén bát vừa rơi xuống đất, trên mặt trào phúng lại hiện ra.
“Đã như vậy, bổn cung cũng nói thẳng! Vì nể mặt tình cảm tỷ muội năm xưa nên bổn cung vẫn có một lời khuyên cho muội, Đại Hạ ta xưa nay tôn sùng Nho gia, muốn trị quốc tốt trước hết phải chỉnh đốn tốt gia đình, gia tộc mình. Người trong gia đình, gia tộc mình mà không giáo dục được thì sao có thể giáo dục được người khác... Nếu bản thân mình che giấu những hành vi không hợp với đạo trung thứ thì sao có thể giáo dục được người khác làm theo đạo trung thứ. Muội và ta đều là khuê nữ danh môn, giáo hóa chính là chuẩn mực của thế nhân, nhờ ơn thánh thượng quan tâm, Hoàng hậu muội mới có chi vinh như ngày hôm nay. Vậy mà không những không biết phép tắc, đúng sai, hành động bừa bãi không biết chừng mực. Nay bị Hoàng Thượng trừng phát nhỏ, cũng là nể tình tổ tiên ta tích đức. Còn không coi hoàng ân ra gì, có ý đồ phản lại, thật không coi Hoàng Thượng ra gì mà!”
Gương mặt đầy phấn trang điểm, dưới chân y phục thướt tha ẩn giấu thân hình quyến rũ chập chờn như xuân.
Rõ ràng là một mỹ nhân lạc nguyệt, rực rỡ khắp nơi, nhưng cái miệng kia phun ra chữ nào là thối tâm chữ đó.
Dung Tiêm Nguyệt nhìn mỹ nhân này đang tiến gần về phía mình, nàng bỗng cảm thấy bốn phía đều là hơi lạnh.
Cuối cùng, mỹ nhân kia tức mình phun lên tai nàng, trào phúng mà cười,
“—— Hơn nữa, chỉ bằng một thứ nữ còn không nhấc lên nổi, cũng đòi gặp mặt Hoàng Thượng! Nực cười!”
P/s: Nực cười, chừng muội di tỷ dưới giày muội như di con gián luôn nhá....há há há