• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Âm thầm thở phào, Dung Tiêm Nguyệt nhắm mắt lại, không nhúc nhích.

Một lát sau.

Cánh tay ôm lấy nàng dần dần thả lỏng, Dung Tiêm Nguyệt lặng lẽ mở mắt ra, cẩn thận từng li từng tí giơ một tay lên hướng về trước người hắn thăm dò.

Vừa nãy đầu của nàng không cẩn thận khiến vạt áo trên người hắn thoáng bị vạch ra.

Đầu quả tim bắt đầu nảy lên, ngón tay chậm rãi đẩy vạt áo ra, chạm lên một chút, cảm nhận được làn da săn chắc kia, đúng là xúc cảm không tệ.

Dung Tiêm Nguyệt sờ soạng vài lần, cuối cùng quyết định cho cả bàn tay mình vào trong vạt áo.

Bàn tay bên dưới lớp da thịt vẫn căng thẳng và khẩn trương như vậy, hay là đằng sau lớp da thịt trước ngực của người đàn ông đang bị cô sàm sỡ mà khẩn trương?

Khối cơ ngực bóng loáng mang đến cảm giác ấm nóng khiến cho người ta lưu luyến không nỡ buông tay.

Dung Tiêm Nguyệt đột nhiên cảm thấy có chút hưng phấn lạ thường, tay nhỏ tiếp tục vuốt ve.

Cơ ngực, cơ bụng... Bốn múi, mẹ ơi, sáu múi...

Ngay khi nàng bày vẻ mặt thỏa mãn được thưởng thức bữa tráng miệng, đột nhiên cổ tay hơi căng ra, cái người lẽ ra đang ngủ sâu kia bỗng dưng động đậy.

Nhanh như cắt, kiềm kẹp móng vuốt nhỏ tùy tiện kia.

"Tiêm Tiêm —— "

Âm thanh trầm thấp nhẹ nhàng vang lên khiến cả sống lưng Dung Tiêm Nguyệt trở nên lạnh lẽo.

Dung Tiêm Nguyệt không biết rằng, bản thân mình đã trở thành đối tượng dòm ngó của con sói ma mãnh nào đó, trong lúc nàng cứ ngỡ mình đã chiếm được chút tiện nghi từ con sói đó thì nàng không hề hay con sói đó đã sớm bất động quan sát mọi động tĩnh của nàng, sau đó chỉ chờ thời cơ, dương dương tự đắc quăng cho nàng một quả bom chí mạng.

Cơ thể Dung Tiêm Nguyệt run lên, đầu óc có chút rối loạn, nàng không biết mình nên tiếp tục giả vờ ngoan ngoãn, hay là ương ngạnh cãi lý với hắn...

Nhưng nếu như muốn ương ngạnh cãi lý thì, dường như nàng không có "chứng cứ" thuyết phục thì phải, là tự nàng châm ngòi, chứ có phải người ta cưỡng ép "sờ" đâu!

......

Bên ngoài liêm trướng, ánh nến mờ nhạt hình đôi long phượng vẫn còn lững lờ cháy, ngoài việc có thể thấy được chút "cảnh sắc" bên trong vạt áo hắn thì nàng cũng cảm giác được người đàn ông đang hả hê nhìn nàng từ trên xuống, đầu óc nàng cũng vì thế mà tê dại đi, mơ hồ có chút bị tổn thương lạ thường.

Tóm lại, Dung Tiêm Nguyệt còn chưa kịp đưa ra quyết định cho mình thì Dạ Lăng Cảnh đã vươn tay lấy móng vuốt nhỏ của nàng ra khỏi người mình.

"Ngủ nhanh đi, ngày mai trẫm còn phải lâm triều!"

"..."

Lông mày Dung Tiêm Nguyệt hơi nhướn lên.

Nực cười, nàng còn chưa ghét bỏ người này thì thôi, chứ hình như hắn muốn ghét nàng rồi thì phải!

Hít một hơi thật sâu, Dung Tiêm Nguyệt ngẩng đầu.

Nhưng ngay khi những lời ghét bỏ của vị kia vừa dứt thì vị đó lại lập tức xoay người khiến Dung Tiêm Nguyệt chỉ đành cắn răng, trừng mắt với cái tấm lưng dày rộng của đối phương.

... Được, coi như nhân phẩm của anh rất đáng khen, tôi nhịn.

Dung Tiêm Nguyệt ôm một bụng tức giận, sôi sục đến mức không ngủ được, nhưng chỉ kéo dài chưa được một canh giờ thì đã chìm vào giấc ngủ. Thậm chí còn ngủ đến không biết trời trăng mây gió là gì, cả vị hoàng đế anh tuấn cũng không biết rời đi từ lúc nào.

Tuy nàng là Hoàng hậu, nhưng theo quy định trong cung thì nàng phải đồng thời thức dậy cùng hoàng thượng, sau đó phải đi cung tiễn thánh giá! Nhưng dù là vật, Xuân Đào, Hương Lan vẫn không đánh thức nàng, chỉ chờ đến khi nàng tỉnh giấc mới tươi cười, săn sóc chuẩn bị bể nước tắm rửa.

Bể nước mịt mờ hơi nóng tựa như ảo mộng, hương thơm nhẹ nhàng thanh khiết thoang thoảng trong không khí.

Dung Tiêm Nguyệt nhắm mắt lại, thưởng thức mỹ cảnh.

"Xuân Đào!". Mắt vẫn nhắm, miệng bất giác gọi.

"Có nô tỳ!"

"Hoàng Thượng có dặn dò gì không?" Nàng hỏi.

Ý cười trên mặt Xuân Đào không thể nào che giấu được bèn tò mò hỏi:"Sao nương nương biết được?"

Dung Tiêm Nguyệt nhàn nhạt liếc Xuân Đào một chút, nếu không có dặn dò gì thì làm chi có chuyện đám cung tỳ các em chịu ngoan ngoãn hầu hạ ta đến giờ này?

Xuân Đào le lưỡi một cái, đáp:" Trước khi hoàng thượng lâm triều có dặn dò đám nô tỳ không cần đánh thức hoàng hậu, còn nói... còn nói cơ thể Hoàng hậu rất yếu ớt nên phải cố gắng bồi bổ một chút."

Vừa dứt lời, khuôn mặt Xuân Đào xuất hiện một tầng đỏ ửng bên hai má.

Dung Tiêm Nguyệt nhìn biểu hiện của Xuân Đào, trong lòng có chút bất đắc dĩ.

Xuân Đào nhận ra được thái độ khác thường của chủ tử mình, bèn ân cần hỏi, "Nương nương, làm sao thế?"

Dung Tiêm Nguyệt cắn răng:"Hoàng Thượng... Đúng là tri kỷ!"

Giờ khắc này, nàng đang ở trong bể tắm, nhiệt độ ấm nóng hun đốt khiến hai gò má nàng trở nên ửng hồng ướt át, mặc dù những lời nói ra đều hàm chứa một tia tức giận, nhưng Xuân Đào đứng bên cạnh, nghe ra thành e thẹn lưu luyến.

Xuân Đào gật đầu liên tục:"Cho nên, nô tỳ mới phân phó do Thái Y Viện chuẩn bị tốt phần thức ăn cho nương nương a!"

"..."

Thấy nương nương nhìn chằm chằm mình không lên tiếng, Xuân Đào như hiểu ra gì đó, bèn bày tỏ thái độ quyết tâm: "Nương nương yên tâm, cứ cho là không phải vì Hoàng Thượng thì nô tỳ cũng sẽ tận lực!"

"Em đi ra ngoài đi ——" Dung Tiêm Nguyệt đánh gãy lời Xuân Đào.

"..."

..................

Một phút sau, Dung Tiêm Nguyệt rời khỏi bể tắm, kinh ngạc nhìn thấy đám cung tỳ đang đứng chờ ngoài cửa, cầm đầu chính là vị phúc tâm của Hoàng Đế - Thường Tổng quản.

Thường Tổng quản nhìn thấy Dung Tiêm Nguyệt, trên mặt ngay lập tức ánh lên ý cười rạng rỡ:"Nô tài tham kiến Hoàng hậu nương nương —— "

Dung Tiêm Nguyệt liếc nhìn Xuân Đào, không giống với vẻ mặt tung bay tươi cười như lúc ở bể tắm, giờ phút này, sắc mặt Xuân Đào có chút âm u.

Thường Tổng quản cười một cách kính cẩn, sau đó một đám cung tỳ phía sau bê thêm một chén thuốc còn bốc hơi nóng. Hai tay cung kính dâng lên.

Dung Tiêm Nguyệt khẽ nhếch môi, nhìn xung quanh đám người hầu hạ ở Phượng Nghi Cung đều cúi đầu.

Cười nhạt, Dung Tiêm Nguyệt nhận lấy chén thuốc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK