Nàng ngậm chặt môi, không chịu mở miệng ra.
Rốt cuộc hắn không kiên nhẫn trước sự chống cự của nàng, mạnh mẽ đặt một tay mình lên ngực nàng.
Nàng kinh sợ, hắn ngông cuồng thuận thế bắt nạt nàng.
Đưa thẳng lưỡi mình vào khoang miệng nàng, hắn mạnh mẽ cuốn lấy lưỡi nàng.
Hô hấp dần trở nên hỗn loạn, đầu óc cũng bắt đầu trống rỗng, khiến nàng như nhận thức rõ hơn, đây không phải là mơ!
Nhưng không phải mơ thì là cái gì?
Rõ ràng nàng không phải ở lãnh cung, mà là đang ở trong Phượng Nghi Cung, đang chung chăn gối với cái tên hoàng đế đẹp trai kia a!!
Dung Tiêm Nguyệt rùng mình bừng tỉnh.
Nàng mở mắt ra, đối diện với nàng là con ngươi đen láy tựa như viên chân trâu đen óng ánh, con ngươi đó nhìn chằm chằm vào nàng, như đang trói chặt suy nghĩ của nàng.
"Tỉnh rồi?"
Âm thanh nhàn nhạt hơi pha chút lười biếng vang lên, trong đầu Dung Tiêm Nguyệt nhất thời trở nên hoảng hốt.
Âm thanh của tên Hoàng Đế này có phần giống với người đàn ông bí ẩn đêm nọ.
Dường như nhìn ra dáng vẻ thất thần của nàng, khóe môi Hoàng Đế chợt lan ra ý cười nhạt.
...
Dung Tiêm Nguyệt đột nhiên hoàn hồn.
Ánh nến khẽ động.
Bên ngoài màn che, dường như có bóng người chuyển động.
Dung Tiêm Nguyệt muốn bật dậy.
Hoàng Đế giơ tay lên đè bả vai nàng xuống:"Trời còn sớm, ngủ tiếp đi!"
Nói xong, Hoàng Đế bèn ngồi dậy đứng ở đầu giường.
"..."
Dung Tiêm Nguyệt cúi đầu, mặt ra vẻ mặt xấu hổ.
Tối hôm qua đến giờ, phận Hoàng hậu như nàng còn chưa có hầu hạ thay long bào cho hắn, cũng không hầu hạ hắn nghỉ ngơi, đúng là không biết phải nói gì.
"Haizz"
Lúc này, Hoàng Đế đột nhiên khẽ thở dài.
Dung Tiêm Nguyệt nhìn theo ánh mắt của Hoàng Đế, khóe mắt run lên.
Đôi chân vốn được phủ kín trong chăn, không biết từ lúc nào bị lộ ra ngoài.
Đương nhiên cũng không ngoại trừ chiếc lắc chân.
Chiếc lắc chân phản chiếu thứ ánh sáng cao quý nổi bật trên nền da nơi mắt cá chân nõn nà, ngón chân hơi cuộn mình, tựa như sự run rẩy đáng yêu của người con gái, khiến người ta không khỏi kiềm lòng mà cưng chiều, yêu thương.
Dưới ánh nến nhẹ dịu, bao phủ bởi lớp lụa mỏng, nhẵn nhụi tựa mặt nước phẳng lặng.
Dung Tiêm Nguyệt theo bản năng co chân về, nhưng có vẻ đã chậm một bước.
Hoàng Đế nghiêng người, mắt cá chân nàng lập tức nằm lên lòng bàn tay hắn.
Dung Tiêm Nguyệt cứng đờ người, một chút cũng không dám động.
Cả một buổi tối người ta không làm gì mình cả, tới gần lúc lâm triều, người ta cũng chỉ sờ chân mình, ừm, không hơn!
"Rất đẹp!" Hoàng Đế nói.
"..."
Dung Tiêm Nguyệt co rút khóe môi.
Đây là khen chân nàng, hay là cái lắc chân...
"Trước đây Trẫm chưa từng thấy!"
Hoàng Đế nhìn về phía nàng, ánh mắt lóe lên một tia ngờ vực.