Mỗi một vẻ đẹp trên gương mặt người đàn ông đều giống như bước ra từ tranh vẽ, hoàn hảo từng đường nét, so với trang điểm còn xuất sắc và sắc xảo hơn, trông người nọ yêu nghiệt mà điển trai vô cùng.
Nàng nhìn ra được trong con ngươi hắn lấp lánh ánh sáng tựa như ngọc lưu, tựa như ánh sao giữa bầu trời đêm tinh nghịch nhảy nhót giữa dải ngân hà.
Dung mạo như vậy, cho dù có so sánh với nữ tử với vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành đi chăng nữa thì vẻ đẹp của hắn nổi bật và hấp dẫn hơn nhiều, huống chi là nam nhân, còn là đế vương của một nước!
Dung Tiêm Nguyệt hoảng hồn một phen, rất nhanh sau đó nàng nhận lại được ý cười khó hiểu của người đối diện.
Dung Tiêm Nguyệt vội vàng khom người:"Nô tì khấu kiến Hoàng Thượng..."
Rủ mày xuống, tầm mắt liền rơi xuống mũi giày.
Chóp mũi cảm nhận được mùi hương thanh trúc một cách sâu sắc, đôi giày vàng kim chói lóa lập tức xuất hiện trong tầm mắt nàng.
"Đứng lên đi —— "
Âm thanh vừa thanh nhã, lại êm tai một cách kỳ lạ.
Lập tức, có một cánh tay vươn ra nâng người nàng dậy.
Dung Tiêm Nguyệt ngẩng đầu lên, gương mặt điển trai kia hiện diện gần ngay trước mắt nàng, vẻ đẹp của hắn đúng là không thể tìm thêm một tính từ hoa mỹ nào để mô tả hết dung nhan của người này.
Con ngươi hắn đen như mực, khóe môi cong một độ cong hoàn mỹ, ý cười tựa có tựa không.
"Hoàng hậu vẫn khỏe chứ?"
Dung Tiêm Nguyệt bị một màn sắc dụ và sững người, ngay sau khi nghe được câu hỏi thăm của đối tượng, nàng lập tức hoàn hồn cúi đầu đáp:"Để Hoàng Thượng lo lắng, nô tì vẫn khỏe!"
"Vậy thì tốt!"
Hoàng Đế vỗ nhẹ mu bàn tay Dung Tiêm Nguyệt, âm thầm động viên.
Dung Tiêm Nguyệt quét mắt nhìn bàn tay to lớn đó đang đặt lên mu bàn tay mình, cảm thấy bản thân mình còn muốn ngắm bàn tay thon dài đó lâu hơn một lát.
...
Xuân Đào phụng mệnh dâng trà thơm, sau đó lui ra ngoài canh cửa.
Bên trong gian phòng, mùi thơm của trà lượn lờ thanh ngát, bầu không khí trở nên yên tĩnh.
Trên giường, Dung Tiêm Nguyệt lật xem Kim Cương Kinh.
Cách đó, mỹ nam kia đang ngồi bên bàn, cũng giống nàng, xem sách.
Ánh nến e thẹn lay động, gương mặt hoa mỹ của người đàn ông được che giấu dưới thứ ánh sáng lung linh mờ ảo, giống như một loại rượu, yêu mị mà quyến rũ, đàn ông mà bí ẩn.
Ngay cả cách hắn dùng ngón tay lật sách cũng khiến cho người đối diện xem mà mất hồn.
Ban ngày gặp vị Ý Quý phi kia đã thấy đủ đẹp, đủ kiều mỵ rồi, nhưng tới tận bây giờ nàng mới biết, vị mỹ nhân kia vốn chẳng là cái gì.
Đột nhiên, gương mặt đẹp trai đó hơi ngẩng lên, ánh mắt trầm ám như thủy mặc nhìn về phía nàng, đôi môi hơi mỏng đột ngột cong lên.
"..."
Dung Tiêm Nguyệt giật thót tim.
Hiện tại nàng mới ý thức được không biết bản thân mình đã ngẩng người ngắm mỹ nam từ bao giờ.
Dung Tiêm Nguyệt lập tức cúi đầu tỏ ra bận bịu, luống cuống xem sách trong tay, miệng lẩm bẩm.
"Tình chấp là nguyên nhân của khổ não, buông tình chấp bạn mới được tự tại..."
"Hoàng hậu mệt rồi sao?"
Đột nhiên, thanh âm dễ nghe đó lại vang lên.
Dung Tiêm Nguyệt không biết trong miệng mình vừa thốt ra cái gì.
Nàng lật ra xem, không hay rồi, vốn dĩ nhớ đến một câu Thánh hiền dạy, bèn thuận miệng đọc để thoát ngượng,...
Dung Tiêm Nguyệt âm thầm hít một hơi, rồi nở một nụ cười tươi đáp,
"Hoàng Thượng không mệt, nô tì cũng không mệt!"
Nói xong, Dung Tiêm Nguyệt lại phát hiện ra, câu nói vừa rồi như đào hố tự chôn mình.
Không biết hắn có hiểu lầm gì không?
Vị Hoàng Đế kia dường như cũng không nhận ra sự khác thường, trong mắt chỉ loé lên vui vẻ gật đầu:"Trẫm quen rồi, nếu Hoàng hậu mệt thì cứ nghỉ ngơi trước đi!"
"..."
Dung Tiêm Nguyệt run run khóe môi, sau đó cười ngượng.
Nhìn trời bên ngoài, nàng đoán từ lúc vị hoàng đế kia vào đây thì đã tầm khoảng hai khắc, ngoại trừ động chạm vào mu bàn tay nàng đến bây giờ, hắn vẫn cứ ngồi một chỗ đó —— đọc sách.
Chả trách, đây chính là "Ân sủng"?
Dung Tiêm Nguyệt cảm giác bản thân có hơi thiếu kiên nhẫn.
Lật xem thêm vài trang sách, Dung Tiêm Nguyệt không kìm lòng được nữa đứng lên, cúi đầu nói.
"Hoàng Thượng, nô tì ngủ trước đây!"
"Ngủ đi!"
Dưới ánh đèn, mỹ nam không ngẩng đầu lên, chỉ khẽ gật đầu một cái, tiếp tục xem sách.
Dung Tiêm Nguyệt khiêm tốn chậm rãi lui xuống.
...
Cách vài bức rèm che chính là giường ngủ đã sớm chuẩn bị đâu ra đó.
Dung Tiêm Nguyệt rửa mặt qua loa, sau đó lên giường, khẽ khàng thở phào một hơi.
Thật may, không có chuyện gì xảy ra.
Có lẽ là do nàng quá hốt hoảng.
Dung Tiêm Nguyệt trở mình, nhắm mắt lại, ngủ.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, nàng mơ mơ màng màng, nửa mê nửa tỉnh, cảm nhận mặt giường hơi chùn xuống.
Nàng ngủ hơi tính nên người bỗng giật mình, cơn buồn ngủ lập tức biến mất.
Tiếp sau đó chính là một cánh tay rắn chắc đặt lên eo nàng.
Sự ấm áp bất ngờ tập kích xuyên qua lớp y phục ngủ, da đầu Dung Tiêm Nguyệt trở nên căng ra.
"Không ngủ?"
Một thứ âm thanh ám muội nhẹ thổi quanh vành tai Dung Tiêm Nguyệt, rồi lan sang đến cổ, trái tim nàng bắt đầu đập rối loạn.
Dung Tiêm Nguyệt đáp lại bằng giọng âm mũi, ý bảo mình sắp ngủ.
Bên tai vang lên tiếng cười khẽ của người đàn ông, vừa như thật vừa như ảo giác.
Rồi ngay sau đó, cổ nàng mẩn cảm theo hơi thở nóng bỏng của hắn.
Ấm áp, ẩm ướt.
"Ngủ đi!"
"..."
Dung Tiêm Nguyệt nhắm chặt mắt, trong đầu có thể mường tượng cảnh tượng môi người đàn ông khẽ hôn lên cổ nàng.
Quyến rũ, gợi cảm, dụ tình.
Uầy —— không được nghĩ nữa! Nhanh ngủ thôi!
..................
Trước mắt trở nên tối sầm đi, trên người cũng nặng nề tựa như có tảng đá đè lên, không thể động đậy.
Nơi cổ vẫn mơ hồ truyền đến hơi thở đầy nam tính, có chút tê dại từ người đối diện, giống như có sợi lông tơ nào đó không ngừng vỗ về, trêu chọc nàng, chóp mũi, thoang thoảng ngửi được hương vị quen thuộc.
... Là mùi gỗ đàn.
Nghĩ vậy, sống lưng nàng chợt lạnh đi.
Chỉ là suy nghĩ thoáng qua, nàng nhớ lại khoảng thời gian bị cầm tù ở lãnh cung, tựa như một kẻ ngự trị bóng đêm, linh động như nước, lạnh lẽo như băng, người đàn ông áo đen bí ẩn, mỗi lần xuất hiện, mỗi lần biến mất, vẫn luôn là một dấu hỏi chấm lớn trong đầu nàng, nụ cười đầy ẩn ý và trêu chọc của hắn, không ngừng xâm chiếm suy nghĩ của nàng.
Hắn như bóng ma, chậm rãi bước vào nổi sợ hãi của nàng, nhẹ nhàng, cúi đầu hôn nàng.