• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chén thuốc đặc nồng, mùi hương bốc lên cũng khó ngửi vô cùng.

Dung Tiêm Nguyệt đặt bên môi, nhiệt độ tạm ổn.

Cái gì cũng không hỏi, Dung Tiêm Nguyệt uống một hơi cạn sạch.

Thuốc đắng quá.

Xuân Đào nhìn thấy chủ tử mình uống hết bát thuốc, trong mắt ánh lên một tia thương xót, vội đưa khăn tay cho nàng.

Dung Tiêm Nguyệt ngoảnh mặt làm ngơ không nhận lấy, chỉ giơ tay lên lau bên khóe môi.

Thường Tổng quản nhận lấy chén thuốc, giao cho đám cung tỳ phía sau, sau đó cầm tờ thánh chỉ màu vàng chói, hô to:" Là khẩu dụ của hoàng thượng —— "

"Nô tì tiếp chỉ!"

Dung Tiêm Nguyệt hơi cúi người, đám cung tỳ bên cạnh lập tức quỳ xuống mặt đất.

"Hoàng hậu ôn lương thuần hậu, ban thưởng mười tấm gấm lụa, một hòm ngọc Như Ý!"

"Tạ Hoàng Thượng!"

Mặc dù mới vừa uống thuốc đắng, nhưng âm thanh của Dung Tiêm Nguyệt vẫn ôn hòa và bình thản như trước.

Trong mắt Thường Tổng quản lóe lên một tia kinh ngạc, nhưng ngay lập tức che giấu đi, thấp giọng nói:"Hoàng Thượng còn dặn, thang thuốc này rất tốt cho sức khỏe của nương nương! Nương nương không cần phải lo lắng!"

Thanh âm không lớn, nhưng đủ khiến đám cung tỳ xung quanh đều nghe được rõ ràng.

Xuân Đào âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đám cung tỳ khác cũng lộ ra vui mừng không kém.

Dung Tiêm Nguyệt vừa nghe xong không khỏi đen mặt.

Nàng không có nghiên cứu nhiều về thuốc thang, nhưng nguyên liệu trong chén thuốc nàng uống vừa rồi, nàng có đủ kiến thức để nhận ra, là đương quy và đảng sâm.

Sau đó, Thường Tổng quản còn nói vài câu rằng tối nay vị hoàng đế sẽ tiếp tục dùng bữa ở chỗ này, thậm chí là còn ngủ một đêm, nói Hoàng hậu nương nương thân thể không khỏe, không cần tự mình chuẩn bị bữa tối.

Nói đi cũng phải nói lại, sau khi Thường Tổng quản cười híp mắt rời khỏi Phượng Nghi Cung thì số cung tỳ qua lại bên ngoài Phượng Nghi Cung ngày càng nhiều hơn một chút.

.....................

Lai Nghi Cung.

Ý Quý Phi - Dung Tiêm Nhiễm thản nhiên ngồi uống trà sâm, Hương Ngọc cung kính đứng một bên, hô hấp như có như không, giống như trong phòng chỉ có một người tồn tại đó là Dung Tiêm Nhiễm.

Dung Tiêm Nhiễm đặt chén trà xuống bàn, tiếp nhận lấy khăn tay gấm lụa trong tay Hương Ngọc lau khóe miệng.

"Hôm nay nương nương có vẻ rất bình thản." Hương Ngọc không mặn không nhạt lên tiếng.

Dung Tiêm Nhiễm nhàn nhạt liếc mắt nhìn Hương Ngọc, khóe miệng cong lên:"Còn không phải nhờ công lao của ngươi?!"

Hương Ngọc lui về phía sau nửa bước:"Nô tỳ không dám!"

Dung Tiêm Nhiễm cũng không thèm nhìn Hương Ngọc, nhấc thân đi về phía giường mềm.

Hai đầu gối hơi cong, bàn tay vung lên nhẹ vuốt ve mặt giường, khóe môi cười duyên mềm nhẹ, xinh đẹp khuynh thành.

"Chỉ là một chén thuốc, việc gì bổn cung phải canh cánh trong lòng?... Huống hồ, coi như là bù đắp thân thể, có lợi gì chứ?"

Từng lời nói mị sắc lạnh lẽo muốn ngấm tận xương.

Hương Ngọc đứng một bên, trầm mặc không nói gì.

Bên ngoài cửa sổ, vài con cẩm lý vô sầu vô ưu tung tăng bơi lội, trái ngược với bầu không khí u ám bên trong.

.....................

Sau khi Thường Tổng quản rời đi, Dung Tiêm Nguyệt liền trở về tẩm cung, tiện tay cầm lấy một cuốn sách nằm trên giường đọc.

Đám cung tỳ biết điều, âm thâm lui xuống.

Phụng dưỡng ở bên chỉ có Xuân Đào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK