Hách Liên lão tướng quân âm trầm nhìn Phượng Khuynh Ca, "Rốt cuộc ngươi đã làm gì Nhiên Nhi nhà ta?"
Phượng Khuynh Ca ngượng ngùng cúi đầu, dùng âm thanh nhỏ như muỗi nói: "Gia gia, người hẳn là nên hỏi Nhiên Nhiên đã làm gì ta mới đúng."
Phượng Vương bất đắc dĩ đỡ trán, thật là... Sao hắn lại sinh ra một nhi tử không biết cố gắng như vậy chứ!
Hách Liên lão tướng quân nhìn Phượng Khuynh Ca, sau đó lại nhìn cháu gái mình, trên người Phượng Khuynh Ca có không ít dấu vết, nhưng Mặc Nhiên một chút cũng không có.
Không thể nào! Cháu gái ngoan của mình sẽ không bị sắc đẹp của yêu nghiệt này mê hoặc, sau đó ăn luôn đấy chứ!
Mặc Nhiên kéo tay Hách Liên lão tướng quân: "Gia gia, con mệt rồi, mau hồi phủ thôi!"
Nàng có thể không mệt sao, vừa tỉnh lại đã phải đối mặt với việc bị Hoàng hậu và Lạc Vương thay phiên oanh tạc, sau đó dây dưa với tên Phượng yêu nghiệt động kinh, vừa bị đuổi giết vừa trúng độc, cuối cùng đại chiến mãng xà, sau đó tẩy tủy phạt kinh.
Nếu là người bình thường đã sớm mệt đến hôn mê, may mà lúc trước huấn luyện sát thủ nàng đã từng chịu khổ không ít nên vượt qua được.
Hách Liên lão tướng quân cũng cảm thấy cháu gái mình có vẻ mệt mỏi nên vội vàng nói: "Được được được, chúng ta hồi phủ trước."
Hách Liên lão tướng quân dẫn Mặc Nhiên xoay người rời đi, vậy mà phía sau lại còn truyền đến âm thanh ai oán, "Nhiên Nhiên, đừng bỏ ta lại mà!" Tựa như Mặc Nhiên đã bỏ vợ bỏ con vậy!
Phượng Vương cảm thấy mất mặt đến cực điểm, ông trực tiếp phong bế hành động của Phượng Khuynh Ca rồi hạ lệnh: "Đưa Thế tử về vương phủ."
Hách Liên lão tướng quân đưa Mặc Nhiên về sân, phân phó người bảo vệ. Mặc Nhiên vừa động vào giường đã lập tức ngủ thiếp đi.
Mà ngay thời điểm Mặc Nhiên nghỉ ngơi, toàn kinh thành lại truyền đến một tin chấn động.
Đại tiểu thư quý phủ Hách Liên Tướng quân và Thế tử Phượng Khuynh Ca biến mất hai ngày một đêm, hơn nữa trên người Phượng Thế tử còn có dấu răng, chỉ sợ hai người đã...
Hách Liên Mặc Nhiên còn chưa lấy chồng đã mất trong sạch, hơn nữa nàng vẫn còn là vị hôn thê của Lạc Vương, đây tuyệt đối là một đại gièm pha.
Vốn dĩ thanh danh Hách Liên Mặc Nhiên ở kinh thành đã không tốt, phế vật, quỷ nhan, hiện giờ lại còn mất trong sạch, chỉ sợ Lạc Vương sẽ không cưới cái giày rách này.
Mặc Nhiên đương nhiên không biết điều này, hiện tại việc nàng phải làm chính là khôi phục lại thực lực như trước kia, có như vậy thì cho dù không thể tu luyện huyền lực, thời điểm đối mặt với việc bị Lạc Vương và Hoàng hậu đuổi giết cũng có thể chạy trốn.
Giấc ngủ này, Mặc Nhiên ngủ tới tận khuya, lúc này cửa sổ mở ra, Mặc Nhiên cảm giác có người tới, nàng lập tức mở to mắt thì thấy một thân ảnh màu trắng xuất hiện phía trước cửa sổ. Nàng cảnh giác hỏi: "Ngươi là ai?"
Chẳng lẽ là người Lạc Vương và Hoàng hậu phái tới? Bọn họ thật to gan, ở Hộ Quốc tướng quân phủ mà cũng dám phái người tới ám sát.
"Tiểu gia hỏa, tính cảnh giác không tồi." Thanh âm có chứa từ tính, nghe lại linh động, nhưng càng nhiều lại là tà mị mê hoặc nhân tâm.
Mặc Nhiên ngẩng đầu nhìn về phía người nam nhân này, một bộ bạch y, mặt trên thêu hoa văn mạn đà la phức tạp, giống như thần, cũng tựa yêu ma.
Hai loại khí chất cực đoan tập trung vào một thể, chúng chẳng những phối hợp với nhau mà còn gia tăng vẻ mỹ lệ của hắn.
Lại nhìn lên trên, mặt hắn đeo một chiếc mặt nạ bằng ngọc, mặt trên cũng vẽ hoa văn mạn đà la màu tím sẫm.
Mặc Nhiên mở miệng hỏi: "Ngươi là ai?" Người nam nhân này có khí chất không tầm thường, khí thế cường hãn, tuyệt đối không phải người Hoàng hậu hay Lạc Vương có thể mời đến.
Hắn chậm rãi tới gần, đôi con ngươi đen láy nhìn nàng thật sâu, thời điểm hắn muốn đưa tay nắm lấy cằm Mặc Nhiên thì lại bị nàng nhanh chóng né tránh.
"Các hạ muốn làm cái gì? Có thể nói thẳng luôn hay không?"
"Tiểu nha đầu đúng là nóng nảy mà!" Hắn cười, tinh tế quan sát Mặc Nhiên, "Sư huynh ta cần một đồ đệ. Ta du lịch tới Nam Vân Quốc, nghe nói Hách Liên gia đại tiểu thư nổi danh là phế vật, cho nên tới đây xem."
"Không ngờ..." Hắn nghiền ngẫm cười, "Thật đúng là một hạt giống tốt!"
Rồi sau đó hắn gọn gàng dứt khoát hỏi: "Cho nên ta quyết định để ngươi làm đồ đệ của sư huynh ta. Ý ngươi thế nào?"
Mặc Nhiên nhìn hắn với ánh mắt kì lạ, người này đúng là cổ quái, tìm đồ đệ cho sư huynh mình mà lại đi tìm tới phế vật nàng, chẳng lẽ hắn và sư huynh hắn có thù oán à?
"Ngươi cho rằng sư huynh ngươi sẽ đồng ý nhận một kẻ phế vật như ta làm đồ đệ sao?"
Nam tử tự tin cười: "Đó là đương nhiên, sư huynh đánh cược thua ta, phải đáp ứng ta một việc, hắn sẽ không bội ước."
"Mà ngươi, có phải phế vật hay không thì còn phải chờ xem lại." Ánh mắt sáng rực của hắn nhìn về phía Mặc Nhiên, làm cho cả người Mặc Nhiên cảm thấy không được tự nhiên, nàng cũng tin bản thân mình không phải phế vật.
Lúc này, nam tử lấy ra một quả cầu màu trắng, nói: "Muốn kiểm tra ngươi có phải phế vật hay không, việc thứ nhất, đặt tay ngươi lên, khảo nghiệm tinh thần lực của ngươi."
Nhìn quả cầu kia, Mặc Nhiên cũng cảm thấy tò mò, sau đó đặt tay lên, rất nhanh quả cầu xuất hiện màu đỏ, màu cam... thẳng cho đến màu tím.
Đột nhiên quả cầu "Đùng ——", nổ mạnh một tiếng.
Thời điểm quả cầu nổ mạnh, Mặc Nhiên cảm giác có một lực lượng cường đại kéo nàng ra, sau đó nàng rơi vào trong một lồng ngực to rộng. Hương hoa dâm bụt như mộng như ảo.
"Tiểu gia hỏa, ngươi không sao chứ?"
"Ngươi thật sự làm ta quá kinh ngạc, linh hồn lực của ngươi vậy mà vượt qua tử phẩm[1], thật sự sâu không lường được. Đúng là để tiểu tử kia nhặt được tiện nghi." Nghĩ vậy, nam tử có chút buồn bực.
[1] Tử: Màu tím
"Vậy sao ngươi không nhận ta làm đồ đệ luôn đi?" Người nam nhân này rất mạnh, hơn nữa lại không có ý xấu với nàng, làm đồ đệ hắn cũng không tồi.
"Không không không, ta tuyệt đối sẽ không nhận ngươi làm đồ đệ." Nam tử vội vàng nói.
Nếu bản thân đã bị ghét bỏ thì Mặc Nhiên cũng không muốn dây dưa, thực lực sư huynh hắn chắc cũng không chênh lệch lắm so với hắn, cũng không tệ.
Mặc Nhiên hỏi tiếp: "Tinh thần lực của ta vượt qua tử phẩm thì sẽ như thế nào?"
"Ta có thể tu luyện huyền lực không?" Trước kia Mặc Nhiên hoàn toàn là một bao cỏ, về việc tu luyện, nàng hoàn toàn không biết gì, cho nên chỉ có thể thỉnh giáo hắn.
Nam tử cười nói: "Ha ha! Huyền lực chỉ là đồ con nít thôi. Tinh thần lực của ngươi cường đại như thế, tuyệt đối có thể trở thành triệu hồi sư."
"Triệu hồi sư?" Mặc Nhiên nói thầm, không biết thứ này là gì. Đối với ký ức của bao cỏ Mặc Nhiên, nàng thật sự có chút bất đắc dĩ.
"Triệu hồi sư là chức nghiệp tôn quý nhất thế giới này, có thể khế ước với huyền thú khiến cho bản thân trở nên cường hãn vô cùng. Thử hỏi nếu ngươi chiến đấu với người khác, có thêm một con huyền thú hỗ trợ, tuyệt đối có thể xếp ngươi vào hàng bất bại."
Huyền thú thì nàng biết, một loại sinh vật còn lợi hại hơn con mãng xà kia, nếu có thể có huyền thú hỗ trợ chiến đấu, sức chiến đấu tuyệt đối sẽ rất cường đại.
"Chẳng qua thực lực hiện tại của ngươi không đủ để trở thành triệu hồi sư, ít nhất ngươi cũng phải tu luyện đến Địa huyền, làm triệu hồi sư ngươi phải đi trên con đường của một triệu hồi sư. Cuốn Phượng thiên cửu quyết này là công pháp tu luyện huyền lực, tu luyện nó thực lực của ngươi sẽ đạt tới Địa huyền, còn ta sẽ là người dẫn dắt ngươi trở thành triệu hồi sư."
Mặc Nhiên tiếp nhận quyển Phượng thiên cửu quyết, triệu hồi sư đối với nàng mà nói còn quá xa vời, hiện giờ cứ tu luyện huyền lực cho tốt trước cái đã, để người khác biết rằng Mặc Nhiên nàng không phải người có thể khi dễ.
Thấy Mặc Nhiên tiếp nhận Phượng thiên cửu quyết, nam tử nhướng mày nói: "Nếu ngươi đã cầm công pháp của ta rồi thì có phải nên tỏ chút lòng thành hay không?"