Có thể thần không biết quỷ không hay ra tay làm một người Địa huyền trọng thương mà không bị phát hiện, trừ phi đó chính là Thiên huyền!
Nàng nhìn một vòng xung quanh, toàn bộ hạ nhân đều đã rời đi, chỉ còn lại nàng và tên yêu nghiệt trên người này.
Nhìn đôi mắt màu tím lờ đờ mang vẻ buồn ngủ của hắn, Mặc Nhiên lắc lắc đầu, sao có thể xảy ra chuyện đó được!
"Nhiên Nhiên, đánh xong, chúng ta trở về ngủ thêm đi." Phượng Khuynh Ca lười biếng mở miệng.
"Ngủ thêm? Hôm nay còn có nhiệm vụ phải làm, ngươi cho rằng ngươi có thể ăn ở miễn phí ở đây à?" Hách Liên Mặc Nhiên nói, sau đó nhìn về phía Mặc Hiên, "Đại ca, đại ca đang bị thương, hôm nay hãy dưỡng thương cho khỏe, nhiệm vụ này cứ giao cho hai người bọn muội đi!"
Nghe thấy thế, cơn buồn ngủ của Phượng Khuynh Ca hoàn toàn biến mất, cao hứng nhảy dựng lên: "Thật tốt quá, ta có thể cùng nhau làm việc với Nhiên Nhiên, tận hưởng khoảng thời gian hai người."
Hắn lập tức đắc ý vênh váo, khiến Hách Liên Mặc Hiên hung hăng trừng mắt. "Nhiên Nhiên, huynh không có việc gì đâu... Khụ khụ......"
Hắn sao có thể không có việc gì được! Chỉ là hắn không yên tâm để muội muội mình và tên yêu nghiệt này ở bên nhau.
"Huynh đã có thuốc chữa thương rồi, mau đi chữa thương đi! Bọn muội còn phải đến thư phòng." Nói xong liền kéo Phượng Khuynh Ca đi, trong lòng lại thầm nghĩ, hiện tại thực lực Vân Thiên Lạc chỉ sợ đã gần đến Địa huyền tứ phẩm, hơn nữa không biết ban nãy chiến đấu với ca ca đã dùng hết át chủ bài hay chưa, nàng phải trở nên mạnh hơn mới được.
Thế giới hai người! Cho dù sổ sách như núi, Phượng Thế tử vẫn vui vẻ như muốn bay lên trời, đã vậy còn không chịu làm việc đàng hoàng, làm phiền Mặc Nhiên, khiến nàng phải uy hiếp: "Nếu hôm nay không xử lý xong đống sổ sách đó, ta sẽ lột sạch ngươi rồi treo lên tường thành."
Cuối cùng Phượng Khuynh Ca không dám quậy nữa, ngoan ngoãn làm việc, tốc độ còn nhanh hơn ngày hôm qua gấp đôi.
Mặt trời vừa xuống núi, bọn họ đã xử lý xong sổ sách rồi, Phượng Khuynh Ca đứng bên cửa sổ, lười biếng duỗi eo, ánh nắng ráng chiều chiếu lên người hắn, hồng y như lửa, kinh thế yêu nhan, mê hoặc chúng sinh, làm người ta nhìn như say như thế.
Yêu nghiệt! Mặc Nhiên dời mắt đi, nam nhân đẹp quá cũng là cái tội.
"Nhiên Nhiên, sổ sách cũng xử lý xong rồi, nàng có muốn cùng nhau tắm nước ấm, sau đó đi ngủ thêm không?"
Nhưng Phượng Khuynh Ca còn chưa chờ Mặc Nhiên đáp lại thì không ngờ đã vang lên giọng nói của ai đó, "Thằng nhóc chết tiệt, con quậy đủ rồi đấy!"
"Cùng ta trở về!" Bước vào là một mỹ đại thúc anh tuấn bá đạo, giận sôi máu nhìn nhi tử, nó đường đường là Thế tử Phượng Vương phủ, vậy mà lại mặt dày tới ở nhà người khác, lại còn ở chung với đại tiểu thư nhà người ta. Chuyện này coi sao được!
Cho dù có tình ý, cũng phải chờ đến đại hôn rồi nói!
"Con đâu có quậy! Hai ngày này con giúp Nhiên Nhiên xử lý sổ sách. Đống sổ sách đều là do con xử lý." Phượng Khuynh Ca chỉ vào núi sổ sách, nói.
Phượng Vương thật sự không tin, "Con mà xem sổ sách, con không đốt chúng đi là đã may lắm rồi." Ông còn lạ gì nhi tử mình nữa.
Trán Mặc Nhiên chảy đầy vạch đen, có thể thấy hình tượng Phượng yêu nghiệt trong mắt lão cha hắn thật sự rất không tốt, nàng bước lên phía trước nói: "Phượng Vương, những thứ này đều là hắn xử lý, hơn nữa còn không làm lỗi chỗ nào."
"Nhiên Nhiên......" Phượng Khuynh Ca nước mắt lưng tròng nhìn Mặc Nhiên, bộ dáng cảm động không thôi.
Lão cha không tin hắn, Nhiên Nhiên lại làm chứng giúp hắn.
Phượng Vương cũng có chút kinh ngạc nhìn về phía Mặc Nhiên, tuy rằng thực lực đứa con dâu này phế tài, nhưng nhi tử nhà hắn cũng phế tài. Dung mạo sao? Nhi tử nhà hắn lớn lên quá đẹp, Mặc Nhiên thì lại xấu, trung hoà một chút, tôn tử vừa vặn tốt.
Càng thêm quan trọng là, Mặc Nhiên lại nói tốt cho nhi tử, ông đã nghe quá nhiều lời nói không tốt về nhi tử, hiện giờ nghe được một câu tốt, thật sự rất thoải mái.
Phượng Vương tiến lên nhìn chồng sổ sách đó, vẻ mặt kinh ngạc, "Những thứ này đều là tiểu tử xử lý ư?"
"Ôi trời!" Phượng Vương nhìn về phía Phượng Khuynh Ca như vừa phát hiện ra đại lục mới, sau đó nói: "Sau này con kế thừa Phượng Vương phủ, lúc đó sổ sách trong phủ..."
Phượng Khuynh Ca hét to: "Đừng —— đừng —— Con chỉ giúp Nhiên Nhiên làm việc, nếu người khác con, con dứt khoát đâm đầu chết!"
Phượng Vương tức giận đến mức muốn làm thịt hắn, có đứa nhi tử như vậy, không biết là ông đã tạo nghiệt mấy đời nữa!
"Cùng ta trở về!"
Phượng Khuynh Ca liều mạng giữ chặt lấy Mặc Nhiên: "Nhiên Nhiên, ta không đi! Nhiên Nhiên, nàng phải giúp ta."
"Hôm nay con phải đi!"
"Con không đi!"
Phụ tử hai người cứ thế giằng co, cuối cùng Mặc Nhiên lên tiếng: "Phượng Vương có thể cho ta mượn Phượng Thế tử mấy ngày hay không, ta có một số việc cần hắn hỗ trợ."
"Nhiên Nhiên, ta vốn dĩ chính là của nàng, cần gì phải mượn!"
Hỗ trợ? Ánh mắt Phượng Vương sắc bén, quan sát Mặc Nhiên, sau đó hỏi: "Mặc Nhiên nha đầu, ngươi thật sự thích tiểu tử này sao?"
Ông nhìn ra được, mặc dù tiểu nha đầu này có dung mạo đặc biệt, tu vi cũng không cao, nhưng tâm lại sâu không lường được, là một nhân tài có thể đào tạo.
Còn nhi tử mình, dung mạo xinh đẹp đến mức kỳ cục, cậy có chỗ dựa lớn là ông, đích thực là một phế vật đỡ cũng không đứng dậy.
Đa phần nữ nhân nguyện ý tiếp cận nhi tử ông đều là bởi vì dung mạo và gia thế của nhi tử, muốn lợi dụng ông, ông không muốn nhi tử bảo bối của mình bị người khác lợi dụng, cho dù nhi tử thật lòng thích.
"Thích?" Mặc Nhiên lắc lắc đầu đáp: "Ta nghĩ Phượng Vương đã lầm rồi, ta và Phượng yêu nghiệt chỉ là bằng hữu mà thôi, hắn là một bằng hữu đáng để đối đãi thật lòng."
Giờ khắc này, cõi lòng Phượng Khuynh Ca tan nát, trên mặt hiện lên sự đau khổ.
Vốn dĩ bò lên giường Nhiên Nhiên, hắn cứ tưởng Nhiên Nhiên cũng vui vẻ thích mình, không ngờ lại thành thế này.
Cũng không trách được, tâm tính Nhiên Nhiên tiêu sái bực này, trước nay đều không để ý chuyện phòng giữa nam nữ, chỉ cần là người thật tình đối đãi, cho dù nam nữ ngủ chung cũng giống như chuyện bình thường.
Chỉ là lòng hắn, đau quá!
Phượng Vương nhìn vẻ mặt nhi tử, cảm thấy rất không ổn, chính ông cũng là người từng trải, sao có thể không biết.
Hiện giờ nhi tử mình đã đau khổ vì thích người ta, nhưng bên trong đôi mắt Mặc Nhiên nha đầu vẫn không hề có chút cảm súc gì.
Vì không muốn nhi tử bi thương, ông quyết tâm dẫn đi nhi tử, miễn cho càng lún càng sâu, ông nói: "Trở về cho ta!"
"Không về." Phượng Khuynh Ca cắn răng nói.
"Người đâu! Dẫn Thế tử trở về." Phượng Vương vừa ra lệnh đã có mấy Phượng vệ xuất hiện.
"Nhiên Nhiên, ta không về." Cho dù bây giờ Nhiên Nhiên xem hắn là gì đi chăng nữa, hắn cũng không muốn rời đi.
Lúc này, Mặc Nhiên mở miệng: "Ta biết Phượng Vương sợ ta lợi dụng Phượng Thế tử, kỳ thật ta cũng thật sự muốn hắn giúp làm một số chuyện, hiện giờ Phượng Vương đã tới, vậy thì ta trực tiếp tìm Phượng Vương sẽ tốt hơn, Phượng Vương, ta muốn đánh cuợc với ngài."