Thực lực nó tương đương với Thiên huyền, hoàn toàn có thể hạ gục mấy người bọn họ chỉ trong nháy mắt.
Lúc này tiểu công chúa cũng bị dọa đến choáng váng, “Chúng ta mau rời khỏi đây, ta không muốn ở nơi này nữa!”
Về phần Mặc Hiên, hắn cứ như thế đối mặt với ngân nguyệt lang, tâm tình trầm trọng không thôi, hiện tại hắn đã bị trọng thương, đối mặt với ngân nguyệt lang hắn chỉ còn một chút sức lực để phản kích.
Nhưng ngân nguyệt lang chỉ ưu nhã đi tới, bộ dáng giống như không định tấn công ấy lại khiến trong lòng mỗi người bất ổn.
Ngay lúc này, một thiếu nữ hắc y ung dung đi đến.
Nhìn thấy thiếu nữ, Mặc Hiên lập tức biến sắc: “Nhiên Nhi, nơi này có huyền thú, muội mau chạy đi!”
Lúc này tiểu công chúa đã như muốn ngất đến nơi, ngay cả Mặc Nhiên xuất hiện nàng ta cũng không còn tâm tình để mà phát hỏa.
Nhiên Nhi? Mặc Nhiên sửng sốt, bọn họ đều không nói tên họ ra mà, sao hắn lại biết tên nàng? Mặc Nhiên bước đến hỏi: “Ngươi bị thương?”
Lúc này Mặc Hiên hận không thể ngất ngay đi, nha đầu ngốc này tới đây làm gì, muội ấy không biết con ngân nguyệt lang đó rất khó đối phó sao!
Nhưng thứ khiến hắn kinh ngạc chính là, chẳng những ngân nguyệt lang không công kích Mặc Nhiên mà còn trông như người thủ hộ, canh giữ phía trước nàng.
Mặc Nhiên lấy mấy bình dược ra: “Ngươi uống thuốc rồi chữa thương trước đã.”
“Còn mấy tên này...” Trong mắt Mặc Nhiên ánh lên tia sáng lạnh lẽo, “Ngân, một người cũng đừng giữ lại.”
Nghe thấy cái tên này, Ngân hận một nỗi không thể tìm cái hố nào đó mà chui xuống cho rồi, nhưng vẫn tuân lệnh phóng lên như tia chớp.
Mấy cao thủ Địa huyền đồng loạt ngã xuống, hoàn toàn không chịu nổi một đòn dưới sự công kích của Ngân.
Mặc Hiên hoàn toàn ngây người, “Nhiên Nhi, sao con huyền thú đó lại nghe lời muội như vậy?”
“Đương nhiên! Nó chính là khế ước thú của ta mà.” Mặc Nhiên trả lời.
Lúc này Mặc Hiên thật sự muốn ngất đi, muội muội mình khế ước một con huyền thú làm khế ước thú, điều đó tương đương với việc có một cao thủ Thiên huyền làm vệ sĩ!
“Nhiên Nhi, huynh…”
Mặc Hiên vừa định nói cái gì đó, đột nhiên một thanh âm the thé vang lên, “A ——”
“Đừng giết ta ——”
“Đừng ăn thịt ta ——”
“Ta chính là công chúa!”
Nàng ta có phải công chúa hay không, đối với huyền thú mà nói nó nào sẽ để ý, Mặc Nhiên và Mặc Hiên đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng quyết định cứu công chúa khỏi răng nanh của ngân nguyệt lang.
Mặc Nhiên đi tới: “Ngươi là công chúa?”
“Đương nhiên!”
“Ngươi là muội muội Vân Thiên Lạc?” Mặc Nhiên hỏi.
“Ngươi đã biết hoàng huynh mà còn dám đối phó ta, bảo con sói này buông tha cho ta mau!”
Lúc này, một viên dược rơi vào trong miệng tiểu công chúa.
Mặc Nhiên khẽ nói: “Nếu ngươi đã là muội muội Vân Thiên Lạc thì đương nhiên ta sẽ không giết ngươi.”
“Nhưng còn một khoảng thời gian nữa mới tới cuộc chiến ba tháng, ta phải đòi lại một chút vốn liếng từ trên người ngươi mới được.” Lúc nàng vừa xuyên không tới thì thân đã mang kịch độc, phải tìm đủ mọi cách mới nhặt cái mạng này về được.
Hiện giờ cô tiểu công chúa này lại nhiều lần chĩa họng súng về phía nàng, nàng cũng không cần phải khách khí.
Mặc Hiên điều trị vết thương xong liền hỏi: “Nhiên Nhi, muội cho nàng ta ăn cái gì vậy?”
Mặc Nhiên nhàn nhạt nói: “Không có gì? Một chút độc dược mà thôi.”
“Trong khoảng thời gian này, ngươi vẫn chưa rời khỏi rừng rậm Nam Đoan, nếu đã tìm tử linh thảo được rồi, ngươi hẳn là nên trở về chữa bệnh cho muội muội ngươi mới đúng!”
Cập nhật nhanh nhất tại wattpad.com/user/BachNguyet_22 và truongyvien.wordpress.com
Nói tới chữa bệnh cho muội muội, sắc mặt Mặc Hiên tối sầm, sau đó bắt lấy Mặc Nhiên, nói: “Nhiên Nhi, kỳ thật…”
Ngay lúc này, một trận kình phong bay đến, “Tiểu tử, mau bỏ móng vuốt trên người Tiểu Nhiên Nhiên của ngươi ra!”
Một nam tử bạch y mang mặt nạ xuất hiện trước mặt hắn, tiểu tử này lại dám động tay động chân với Nhiên Nhiên, bảo sao hắn có thể nhịn được!
Mặc Hiên nhìn về phía Phượng Tôn, khẽ sửng sốt, người nam nhân này chẳng phải là nam nhân lần trước đại chiến với đám người kia sao.
Thấy hắn ta giữ gìn Mặc Nhiên như vậy, hắn cũng vô cùng phẫn nộ nói: “Ngươi dựa vào đâu mà dám ra lệnh cho ta, ngươi có quan hệ gì với Nhiên Nhi?”
Phượng Tôn vô cùng lạnh lùng nói: “Ta chính là sư thúc của Tiểu Nhiên Nhiên, ngươi thì là thứ gì, mau cút cho ta!”
Mặc Hiên đứng trước mặt Mặc Nhiên, đáp: “Sư thúc thì tính là cái gì! Ta chính là ca ca của Nhiên Nhi!”
“Ca ca ruột!” Mặc Hiên cường điệu nói.
Lời vừa dứt, Mặc Nhiên choáng váng, Phượng Tôn cũng ngây dại, bọn họ mở to hai mắt nhìn về phía Mặc Hiên, trăm miệng một lời: “Ca ca?”
Mặc Hiên có chút uể oải lên tiếng: “Nhiên Nhi, mặc dù lúc ca ca rời nhà đi muội chỉ mới ba tuổi, nhưng việc muội không nhận ra ca ca thật sự làm ca ca rất thương tâm!”
Mặc Nhiên hỏi lại: “Ngươi là Hách Liên Mặc Hiên?” Hai người vẫn luôn xa cách, ai cũng không nói tên ai, lúc này lại thành ra là huynh muội gặp nhau mà không biết.
Kỳ thật Mặc Nhiên không nhận ra Mặc Hiên cũng không thể trách nàng, hiện giờ hắn thay đổi quá lớn, hơn nữa trong ký ức mà nàng kế thừa từ Mặc Nhiên đa phần đều là khuôn mặt Vân Thiên Lạc, nào tìm được dấu vết của ca ca hắn!
“Cái gì mà Hách Liên Mặc Hiên, Nhiên Nhi phải gọi là ca ca!”
Mặc Nhiên khẽ sửng sốt: “Vậy sao ca ca nhận ra muội?”
Tiếp đó Hách Liên Mặc Hiên thuật lại chuyện sau khi mình về nhà liền bị Hách Liên lão tướng quân đuổi đi cho nàng hay, lúc này Mặc Nhiên mới biết.
Nàng cũng không kìm được mà thông cảm cho hắn. Vất vả lắm mới về nhà đã bị đuổi ra ngoài, gia gia thật sự hơi “ác” rồi.
“Ca ca, ca ca……” Từ khi Phượng Tôn biết Hách Liên Mặc Hiên là ca ca ruột, địch ý với Hách Liên Mặc Hiên cũng không còn bao nhiêu.
Hách Liên Mặc Hiên tìm được Hách Liên Mặc Nhiên cũng coi như đã hoàn thành nhiệm vụ.
Mà Hách Liên Mặc Nhiên cũng đã tu luyện xong, vì thế hai huynh muội liền cùng nhau về nhà, đương nhiên phía sau vẫn còn một cái đuôi bám theo, chẳng qua Phượng Tôn đã tàng hình rồi.
Với thực lực của hai người Mặc Hiên và Mặc Nhiên, tuyệt đối không thể phát hiện ra hắn.
Lúc bọn họ trở lại kinh thành, Mặc Hiên nghe thấy không ít tin đồn, mà ba tin giật gân nhất chính là...
Hách Liên Mặc Nhiên hạ hưu thư với Lạc Vương.
Hách Liên Mặc Nhiên phế mất Kim thiếu gia.
Nhưng tin nóng nhất chính là, Hách Liên Mặc Nhiên hạ chiến thư với Lạc Vương, ba tháng sau hai người sẽ một trận phân thắng bại.
Mặc Hiên quả thực muốn hôn mê, mình rời nhà lâu như vậy, rốt cuộc muội muội đã làm bao nhiêu chuyện kinh thiên động địa rồi?
“Muội là vì chiến thắng Lạc Vương nên mới đến rừng rậm Nam Đoan rèn luyện đúng không?”
“Phải!” Mặc Nhiên gật đầu.
“Nhưng hiện tại thực lực Lạc Vương không phân cao thấp với ta, còn thực lực hiện tại của Nhiên Nhi muội đã tăng lên tới đâu rồi?”
Mặc Nhiên sờ cằm, đáp: “Cũng không tăng bao nhiêu, chỉ vừa thăng tới Hoàng huyền thất phẩm đỉnh thôi.”
Lúc này Mặc Hiên đột nhiên trượt chân, thiếu chút nữa ngã xuống đất, nói với giọng không dám tin: “Hoàng huyền thất phẩm đỉnh?”
“Trời ạ!”
Hai tháng tăng lên ba cấp, đây quả thực là chuyện chưa bao giờ nghe qua, tốc độ tu luyện của muội muội hắn thật sự quá yêu nghiệt.
Mặc Hiên bị muội muội mình đả kích, lúc về tới Hộ quốc tướng quân phủ lại phát hiện Hộ quốc tướng quân phủ có không ít người, trong đó có một người là “phụ thân” bọn họ.