• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Hơn nữa ngươi còn muốn ở lại viện của Nhiên Nhi?" Hách Liên Mặc Hiên như muốn gào lên.

Phượng Khuynh Ca trả lời: "Ta không quen ở viện khác."

"Đại ca huynh yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không làm gì Nhiên Nhiên đâu." Phượng Khuynh Ca bảo đảm nói.

Nhưng sắc mặt Hách Liên Mặc Hiên càng ngày càng khó coi, sau đó lại nghe Phượng Khuynh Ca nói: "Đại ca, huynh nói xem nếu Nhiên Nhiên không kiềm được, rốt cuộc ta có nên thuận theo không?"

"Nhưng Nhiên Nhiên lợi hại hơn ta rất nhiều, nếu Nhiên Nhiên thật sự miễn cưỡng ta, ta..." Phượng Khuynh Ca do dự cúi đầu.

Hách Liên Mặc Hiên giận đến hộc máu, hắn trực tiếp kéo Phượng Khuynh Ca ra ngoài.

"Để nửa đêm không cho ngươi lén lút làm chuyện gì, ta cảm thấy ta cần phải làm chút chuyện." Mặc Hiên hung hăng nói.

"Đại ca, huynh muốn làm gì?" Phượng Khuynh Ca thét to.

"Thực lực của ngươi yếu như vậy, ta phải rèn luyện cho ngươi, có lẽ có thể khiến ngươi tăng lên nhị phẩm." Hách Liên Mặc Hiên chuẩn bị động thủ.

Hắn đã sớm muốn đánh tên yêu nghiệt này rồi, cứ mở miệng là "hắn là người của Nhiên Nhi", ngậm miệng là "hắn là người của Nhiên Nhi", chẳng lẽ hắn không biết như vậy sẽ phá hủy danh dự của Nhiên Nhi sao?

Bên trong viện vang lên tiếng kêu thảm thiết, "A ——"

"Đại ca, huynh đánh ở đâu cũng được! Ngàn vạn đừng đánh vào mặt ta. Ô ô ô! Nếu mặt ta mà khó coi thì Nhiên Nhiên sẽ không cần ta mất, đến lúc đó ta sẽ không thiết sống nữa."

"Hiện tại ngươi có thể đi chết rồi đấy."

Trong viện vô cùng náo nhiệt, chẳng qua khuôn mặt yêu nghiệt khuynh quốc khuynh thành của Phượng thế tử hoàn toàn đã bị đánh thành đầu heo.

Mặc Nhiên sắp xếp lại tư liệu xong, đi ra ngoài thì vừa lúc thấy một cái đầu heo hồng y chạy tới, nước mắt lưng tròng bảo: "Nhiên Nhiên, ta đau quá!"

Hách Liên Mặc Hiên bất đắc dĩ nhìn Phượng Khuynh Ca, tiểu tử này ngoại trừ khuôn mặt đẹp ra, thực lực thật sự quá kém.

Mặc Nhiên nhìn về phía khuôn mặt đó, nói: "Nếu ngươi ít nói thêm mấy câu là sẽ không sao nữa."

Rồi sau đó hỏi: "Ngươi thật sự muốn ở lại?"

"Nhiên Nhiên, hiện tại dạ hắc phong cao[1], ta sợ. Nàng nhẫn tâm đuổi ta đi sao?" Phượng Khuynh Ca càng ngày càng đáng thương.

[1] Dạ hắc phong cao 夜黑风高: đêm khuya gió lớn

Mặc Nhiên bất đắc dĩ, "Ở lại thì ở lại, ngươi ở trong viện ca ca không được sao?"

"Nhiên Nhiên, nếu đại ca mong muốn sắc đẹp của ta thì phải làm sao bây giờ! Ta thật sự rất sợ!" Phượng Khuynh Ca kéo Hách Liên Mặc Nhiên, run rẩy nói.

Lúc này sắc mặt Hách Liên Mặc Hiên đã đen hơn cả nhọ nồi, quả thực muốn hộc máu. "Ngươi......"

"Ta muốn giết chết ngươi!" Hắn chính là một nam nhân bình thường, không hề đoạn tụ[2], tên yêu nghiệt chết tiệt này lại dám bôi nhọ hắn!

[2] Đoạn tụ nghĩa là cắt tay áo hay đứt tay áo, xuất phát từ câu chuyện một nhà vua đang nằm nghỉ dưới gốc cây, một chàng trai gối đầu lên ống tay áo hắn. Sau hắn muốn rời đi, nhưng do không muốn chàng trai tỉnh giấc nên đã tự cắt ống tay áo của mình. Từ đó "đoạn tụ" dùng để chỉ những mối tình đồng tính, thường là với nam nhân.

"Nhiên Nhiên, nàng xem huynh ấy......"

Phượng Khuynh Ca run rẩy tránh phía sau Mặc Nhiên, "Nếu ta ở chỗ huynh ấy, nhất định sẽ bị dọa cho không ngủ được, Nhiên Nhiên nàng hãy thu lưu ta đi!"

Mặc Nhiên bất đắc dĩ nói: "Thôi được! Hôm nay ngươi ở chỗ ta."

"Nhiên Nhi......" Sắc mặt Hách Liên Mặc Hiên rất không ổn, muốn ngăn cản.

Hách Liên Mặc Nhiên cười nói: "Ca ca, huynh cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi, nhiệm vụ ngày mai không nhẹ đâu."

"Yêu nghiệt, đi nào!" Mặc Nhiên xoay người rời đi, Phượng Khuynh Ca hớn hở đi theo.

Lúc trước là Phượng Tôn, bây giờ lại đến Phượng bình hoa, mình vừa mới trở về mấy ngày mà đã có nhiều nam nhân tranh giành muội muội như vậy, trong lòng Hách Liên Mặc Hiên vô cùng hụt hẫng.

Nhưng nếu muội muội thích, hắn cũng không nói gì.

Lúc này, trong phòng Hách Liên Mặc Nhiên vang lên những âm thanh khiến người ta không khỏi suy nghĩ bậy bạ.

"Ưm...... Nhiên Nhiên, ta đau quá......"

"Nhiên Nhiên, nhẹ chút...... Nhẹ chút......"

"Nhiên Nhiên......"

Tuy giọng nói mềm như bông, nhưng lực xuyên thấu thì lại không như vậy, ít nhất cũng vang tới mấy viện bên cạnh, làm người ta nghe xong mà mặt đỏ tai hồng.

Phượng thế tử tới tướng quân phủ họ ngủ lại là chuyện bọn họ đã biết, nhưng đây rốt cuộc là thế nào?

Mọi người đều tò mò muốn chết, nhưng lại không ai dám đến xem.

Âm thanh như vậy cũng vô cùng hành hạ Hách Liên Mặc Hiên trong phủ, hiện tại mặt hắn đã đầy vạch đen, có chút hối hận vì đã đánh cái bình hoa kia một trận, bằng không đã không thành ra như vậy.

Mà trong phòng Mặc Nhiên, Mặc Nhiên chỉ đang bôi thuốc cho Phượng Khuynh Ca mà thôi.

Bởi vì Hách Liên Mặc Hiên đánh không lại Phượng Tôn cho nên nghẹn một bụng lửa giận tìm Phượng Khuynh Ca dễ bắt nạt tính sổ, cho nên Phượng Khuynh Ca liền chịu bi kịch, bị đánh không hề nhẹ.

Chẳng qua hiệu quả của thuốc mỡ Mặc Nhiên chế ra rất tốt, vừa thoa lên Phượng Khuynh Ca đã không còn đau nữa, chỉ là quá trình kêu rất thê thảm mà thôi.

"Nhiên Nhiên, nàng sẽ không tức giận chứ? Nhưng ta thật sự rất đau, không thể nhịn được." Phượng Khuynh Ca yếu ớt lên tiếng.

Thằng nhãi này được nuông chiều từ bé, sợ đau như vậy cũng không có gì lạ, đến mức nổi tiếng rồi.

Cây ngay không sợ chết đứng, nàng hoàn toàn không cần phải để ý.

Hách Liên Mặc Nhiên mở miệng hỏi: "Phượng yêu nghiệt, tu vi của ngươi thật sự không thể tăng lên sao?"

Tuy hắn có hậu phương cường đại nên không gặp nguy hiểm gì, nhưng vẫn nên tự có thực lực mới tốt, phụ vương hắn cũng không thể bảo vệ hắn cả đời.

Hắn trả lời: "Đúng thế! Ta cũng không biết tại sao, tu vi của ta từ khi sinh ra đã như vậy. Ta cũng không có cách nào."

"Aaa! Có phải Nhiên Nhiên chê ta yếu không, ta sẽ nỗ lực tu luyện. Nhiên Nhiên ngàn vạn lần đừng bỏ ta!" Phượng Khuynh Ca quấn lấy cánh tay nàng, có chút thương tâm nói.

Lúc này Mặc Nhiên kéo cánh tay hắn, vừa bắt mạch xong liền ngây cả người.

Rốt cuộc thân thể hắn đã xảy ra chuyện gì, trời sinh bài xích huyền lực, không thể hấp thụ.

Nàng vốn dĩ cho rằng nếu kinh mạch hắn bị tắc nghẽn, nàng có thể bào chế đan dược điều trị để hắn có thể tu luyện, nhưng không ngờ hắn trời sinh bài xích huyền lực, cho dù biến đổi thể chất cũng vô dụng.

Mà điều khiến nàng càng thêm chậc lưỡi chính là tư chất thằng nhãi này rất tốt, nếu không phải bị như vậy, chỉ sợ hắn đã là thiên tài tu luyện rồi, Vân Thiên Lạc có thể trực tiếp biến đi.

Suy cho cùng nguyên nhân là do đâu, Mặc Nhiên nghĩ trăm lần cũng không ra.

Phượng Khuynh Ca nhẹ nhàng vuốt phẳng hàng lông mày đang nhíu chặt của Mặc Nhiên, nói: "Nhiên Nhiên không cần lo lắng cho ta."

"Phụ vương đã từng mời không ít dược sư tới xem, nhưng tình huống này quá đặc biệt, bọn họ đều không có bất kì biện pháp gì. Cả đời này ta chỉ có thể là nhất phẩm, chỉ cần Nhiên Nhiên không chê, ta sẽ không để ý. Hơn nữa Nhiên Nhiên sẽ bảo vệ ta đúng không, Nhiên Nhiên rất lợi hại." Đôi con ngươi màu tím mong đợi nhìn về phía Mặc Nhiên.

Mặc Nhiên than thở cả giận: "Ta sẽ nghĩ cách." Nếu nàng tiếp tục tu luyện Vô thượng dược điển, có lẽ sẽ tìm được biện pháp.

"Ừm! Nếu ta mạnh lên, ta nhất định sẽ dốc hết tất cả bảo vệ Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên có chịu không?" Phượng Khuynh Ca cười xán lạn.

"Chờ đến lúc đó rồi nói sau." Chờ đến lúc hắn mạnh lên thật không biết đến bao giờ, hơn nữa sao nàng có thể yếu hơn yêu nghiệt này nhược.

"Đêm đã khuya, ngươi mau về phòng cho khách nghỉ ngơi đi!"

Mặc Nhiên vừa dứt lời, Phượng Khuynh Ca chẳng những không đi mà còn cởi áo tháo thắt lưng trước mặt Mặc Nhiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK