Cả người Mặc Nhiên run rẩy, chết tiệt, dư độc chưa được loại trừ hết, hiện giờ còn bị độc tình hương thúc đẩy thêm, hậu quả nàng thật không dám tưởng tượng.
Xuyên không tới đây còn chưa tham quan phong cảnh ở dị thế này đã gặp phải một đống chuyện phiền phức, thiếu chút nữa còn chết ở đây, thật đúng là xui xẻo!
Phượng Khuynh Ca vọt qua, lo lắng hỏi: "Nhiên Nhiên, nàng sao vậy?"
"Bịch ——"
Mà lúc này, Mặc Nhiên thống khổ đánh về phía Phượng Khuynh Ca, hai người cùng ngã xuống trên mặt đất.
"Lạnh..." Thân thể Phượng Khuynh Ca run lên, hắn cảm thấy nhiệt độ cơ thể Mặc Nhiên khác hẳn với người bình thường.
Vốn dĩ trúng độc tình hương, thân thể của nàng hẳn là nóng lên mới đúng, nhưng hiện giờ lại lạnh đến thấu xương.
"Nóng quá, thật thoải mái!" Mặc Nhiên run rẩy tới gần Phượng Khuynh Ca, đôi con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm khuôn mặt tuyệt thế vô song trước mắt.
Một chút nhiệt độ truyền đến trên người làm nàng cảm thấy thoải mái hơn một chút, hồng y lộn xộn, đôi con ngươi màu tím thanh triệt vô cùng, nam nhân có một vẻ đẹp không thể bắt bẻ như thế lại là kẻ ăn chơi trác táng, điều này khiến cho Mặc Nhiên cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi.
"Nhiên Nhiên, nàng trúng độc sao, rốt cuộc là ai hạ độc nàng?" Phượng Khuynh Ca lo lắng hỏi.
Nhưng hiện tại đầu óc Mặc Nhiên hỗn loạn vô cùng, chỉ muốn cho mình một chút ấm áp.
"Nhiên Nhiên, nàng nhiệt tình quá, thật sự làm ta thụ sủng nhược kinh[1] đó!"
[1] Thụ sủng nhược kinh 受宠若惊: Bỗng nhiên được sủng ái làm cho phát sợ.
Băng và hỏa giao hòa, mặt Phượng Khuynh Ca trở nên đỏ rực, mà gương mặt Mặc Nhiên lại càng thêm tái nhợt.
Lúc này, Phượng Khuynh Ca đột nhiên xoay người, thay đổi vị trí hai người.
Cánh môi đỏ bừng của hắn chậm rãi tới gần, Mặc Nhiên trừng lớn mắt, hắn...
Mặc Nhiên muốn tránh ra, nhưng lại bị hắn giữ chặt đầu. Hắn vụng về muốn cạy hàm răng nàng ra, nhưng do Mặc Nhiên kháng cự nên hắn không thể làm được, Phượng Khuynh Ca khàn khàn nói: "Nhiên Nhiên, ngoan."
"Há miệng, ta sẽ không làm gì nàng đâu." Hắn lướt qua cánh môi Hách Liên Mặc Nhiên, mê hoặc nàng chậm rãi mở môi ra.
"Ưm ——" Mặc Nhiên đột nhiên cảm giác có một vật trơn bóng đi vào trong cổ họng, nàng ngẩn người.
Hắn đang giúp nàng uống thuốc sao?
Hôn xong, Phượng Khuynh Ca càng ngày càng mê luyến cảm giác ấy, vốn dĩ chỉ là vì đưa thuốc, hiện giờ lại trở nên bá đạo.
Ai có thể tưởng tượng được một Mặc Nhiên có dung nhan còn khủng bố hơn quỷ lại làm hắn không muốn buông tay cơ chứ.
Ngay lúc mọi chuyện không cách nào ngăn cản, Phượng Khuynh Ca lại vội vàng đẩy Mặc Nhiên ra.
Hắn nhanh chóng rời khỏi người Mặc Nhiên, cố gắng ổn định lại nỗi lòng khó có thể khống chế của mình.
Mặc Nhiên ngẩn người, ngay lúc này hắn vẫn gắng nhịn xuống, rốt cuộc là hắn không phải vô dụng như bề ngoài, ý chí cường đại hay chán ghét nàng quá xấu?
Mặc Nhiên vỗ nhẹ vào mặt mình, đúng là khuôn mặt này xấu đến mức không có nam nhân nào nguyện ý chạm vào nàng. Vừa lúc như vậy, nguy cơ tiếp xúc tạm thời không tiếp tục nữa.
Nàng cảm giác được thân thể mình từ từ ấm lại, viên thuốc kia đã phát huy tác dụng. Hơn nữa dược hiệu của độc tình hương trong cơ thể cũng rút dần đi. Mặc Nhiên đứng lên, nhìn về phía Phượng Khuynh Ca đang ngồi ở một góc, trán hắn lấm tấm mồ hôi. Nàng thì không sao, nhưng hắn lại gặp chuyện lớn.
Viên thuốc kia của Phượng Khuynh Ca tuyệt đối là thần hiệu, bản thân nàng cảm giác tốt lên không ít, cơ mà hắn...
Nàng đi qua, hỏi: "Phượng Khuynh Ca, ngươi rốt cuộc thế nào?"
Hắn không trả lời, Mặc Nhiên liền đặt tay lên trán hắn, nhiệt độ vô cùng phỏng tay, nàng cả kinh nói: "Nóng quá!"
Chỉ sợ cho dù phát sốt bốn mươi lăm độ cũng không phỏng tay như vậy, lúc này Phượng Khuynh Ca mơ mơ màng màng mở mắt, bên trong đôi con ngươi màu tím xinh đẹp kia mang theo sự nhẫn nhịn điên cuồng, làm đồng tử Mặc Nhiên bỗng nhiên co rụt lại.
Hắn đáng thương nói: "Nhiên Nhiên, ta khó chịu quá."
"Ta thật sự rất khó chịu."
Mặc Nhiên nhìn chằm chằm khuôn mặt kia, nói: "Khuynh thế yêu nhan, mị cốt thiên thành, thật sự khiến người khác muốn "ăn" ngươi đấy!"
Đối mặt với một Phượng Khuynh Ca xinh đẹp gần như yêu nghiệt như thế, nàng không hề kiêng kị nói ra suy nghĩ thật của mình.
Cho dù dược hiệu của độc tình hương đã lui, nhưng nàng cũng không phải ni cô ăn chay trường.
"Nhiên Nhiên, giúp ta... Cứu ta..." Phượng Khuynh Ca cầu xin Mặc Nhiên.
Mặc Nhiên bắt lấy hắn, nói: "Viên thuốc ngươi cho ta vừa rồi không phải rất hữu dụng sao? Dược hiệu không tồi, sao ngươi không ăn?"
"Viên thuốc kia là viên cuối cùng, phụ vương đặt nó trong miệng ta. Chỉ có một viên, không còn cái khác." Phượng Khuynh Ca trầm giọng trả lời. Ngay cả như vậy, hắn cũng không hối hận khi đã đưa viên đan dược đó cho nàng.
Phượng Vương ái tử[2] như mạng, thứ tốt gì cũng đưa cho nhi tử mình, đương nhiên cũng chuẩn bị cho con hắn đan dược thần hiệu.
[2] Tử ở đây là nhi tử, hài tử, còn gọi là con trai. Ái tử nghĩa là yêu đứa con trai.
Chỉ cần hắn còn một hơi cuối cùng thì khi nuốt viên thuốc vào trong miệng cũng có thể sống lại, cho dù là trúng nhiều độc mạnh, nhưng lúc này hắn lại đưa viên thuốc đó cho Hách Liên Mặc Nhiên.
Mặc Nhiên nhìn hắn, hoàn toàn không thể tưởng tượng được.
Phượng thế tử ăn chơi trác táng, coi mạng người như cỏ rác, phàm là quý tộc đều có tật xấu, hắn cũng giống không kém.
Nhưng nào ngờ hắn lại quên mình vì người, có đan dược như vậy nhưng không giải độc cho mình, mà lại cho nàng.
Nàng từng cảm thấy tên thế tử ngốc này giống như một trang giấy trắng, có thể khiến người ta liếc mắt một cái là nhìn thấu, nhưng lúc này nàng lại cảm thấy nàng hoàn toàn không hiểu hắn.
"Nhiên Nhiên, giúp ta..."
"Thật sự không còn sao?" Mặc Nhiên hỏi.
"Không còn." Dù ra giá cũng không có người bán Linh Liên đan, có một viên đã là kỳ tích, sao còn dư thêm được!
Mặc Nhiên không còn cách nào, trúng độc tình mà muốn giải độc chỉ có..., cơ mà...
Nàng không muốn dính líu với nam nhân mà mình không yêu, nhưng người này vừa rồi lại dùng đan dược cứu nàng một mạng.
Mặc Nhiên nàng luôn luôn có thù tất báo, có ân tất trả, nhưng đề cập đến vấn đề này...
Mặc Nhiên chau mày, trong mắt Phượng Khuynh Ca hiện lên một tia ảm đạm, sau đó nói: "Nhiên Nhiên, nếu nàng không muốn thì đừng lo cho ta, ta sẽ không ép nàng."
"Ta tin Nhiên Nhiên có thể ra khỏi nơi này, sau đó dẫn phụ vương ta tới, để phụ vương hạ táng ta một cách lộng lẫy." Hắn đang cười, lúc này hắn lại còn cười được, Mặc Nhiên cảm thấy ngũ vị tạp trần[3] trong lòng.
[3] Ngũ vị tạp trần: ngũ vị: ngọt, chua, cay, đắng, mặn; ý chỉ trong lòng rối bời.
Lúc này, khóe miệng Phượng Khuynh Ca tràn máu tươi, thời gian sắp tới rồi.
Nếu không tìm ra biện pháp, Phượng Khuynh Ca nhất định sẽ hộc máu mà chết, hắn dùng đan dược cứu mạng duy nhất để bảo vệ mạng nàng, mà nàng...
Mặc Nhiên nắm lấy chiếc cằm tinh xảo của hắn, nói: "Ta giúp ngươi."
"Nhiên Nhiên, nàng không cần phải ép mình đâu." Phượng Khuynh Ca nhẹ nhàng lên tiếng.
"Nếu hộc máu chết, chỉ sợ ngươi sẽ rất xấu, chẳng lẽ ngươi muốn chết một cách rất khó coi sao?" Mặc Nhiên quan sát sắc mặt hắn, hỏi.
Phượng Khuynh Ca trầm mặc, hắn không muốn chết rất khó coi, vì thế ngượng ngùng cúi đầu nói: "Nhiên Nhiên, nàng nhớ phải nhẹ nhàng đấy nhé!"