• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cả hai nam nhân đều ngây người, không rõ vì sao Mặc Nhiên lại đột nhiên nói như vậy.

Hai mắt Vân Thiên Lạc lóe sáng, "Nhiên Nhi, hay là nàng hối hận rồi?"

"Lúc trước nàng lạnh nhạt với ta, kỳ thật là cố ý chọc giận ta có phải không?" Nữ nhân này si mê hắn mười mấy năm, vì hắn dù có chết cũng nguyện ý, sao có thể thay đổi bất thường được.

Hết thảy đều chỉ là thủ đoạn lạt mềm buộc chặt của nàng mà thôi, bất quá lại không thể không nói thủ đoạn này so với việc nàng làm trước kia cao minh hơn rất nhiều, làm hắn có chút hứng thú với nàng.

Phượng Khuynh Ca nghe thấy vậy, khuôn mặt xinh đẹp lập tức giăng đầy sương mù.

Mà Mặc Nhiên thì cực kỳ cạn ngôn, hắn thấy nàng hối hận chỗ nào hay vậy!

Thấy Mặc Nhiên không nói gì, Vân Thiên Lạc cho rằng Mặc Nhiên cam chịu, sau đó nói tiếp: "Hưu thư ta đã ký. Nếu nàng muốn gả cho ta, trừ phi ta nguyện ý cưới nàng."

Hắn âm trầm liếc về phía Phượng Khuynh Ca, "Muốn ta cưới nàng rất đơn giản, nàng bảo Phượng Khuynh Ca quỳ xuống xin lỗi ta, không phải hắn thích nàng sao? Vì nàng, chắc chắn chuyện gì hắn cũng nguyện ý làm." Hôm nay Phượng Khuynh Ca sỉ nhục hắn, hắn mà không đòi lại thì thề không làm người.

Con người trước mặt làm Mặc Nhiên hận không thể tự tay tát một cái, tên nam nhân này lợi dụng tình cảm mà nữ nhân dành cho hắn rồi đưa người ta đến bờ vực, hiện giờ lại muốn lợi dụng tình cảm ấy nhục nhã người khác.

Tên vô sỉ đến cực điểm!

Con ngươi màu tím của Phượng Khuynh Ca đọng lại sát khí lạnh băng, nhưng lúc nhìn về phía Mặc Nhiên đang gợi lên ý cười mỉa mai, nháy mắt liền biến mất.

Hắn khôi phục lại bộ dáng lười biếng lúc xưa, tươi cười xán lạn, bắt đầu cho thấy tâm ý. "Ta rất thích Nhiên Nhiên, cho dù Nhiên Nhiên sai ta làm chuyện gì, ta cũng sẽ không cự tuyệt."

Vân Thiên Lạc khinh thường không thôi, Phượng Khuynh Ca đúng là một tên ngu xuẩn, tuy rằng không thể tìm Phượng Vương báo thù, nhưng thu một chút lợi tức trên người Phượng Khuynh Ca cũng không tồi.

Lúc này Mặc Nhiên mở miệng, "Lạc Vương, ta biết hôm nay ngươi bại ở đây, bị bắt ký hưu thư nên không phục, cho nên ta muốn hẹn một ước định với ngươi."

Vân Thiên Lạc sửng sốt, ngữ khí Mặc Nhiên lạnh lùng không giống như trong suy nghĩ của hắn, hắn hỏi: "Ước định gì?"

Mặc Nhiên đáp: "Ba tháng sau, ta muốn khiêu chiến ngươi, Mặc Nhiên ta muốn khiêu chiến Vân Thiên Lạc ngươi."

Lời này Mặc Nhiên nói rất lớn, để mọi người ở võ đường biết, Mặc Nhiên nàng muốn khiêu chiến Vân Thiên Lạc.

"Nếu Mặc Nhiên ta thua, ta tùy tiện để ngươi xử lý. Nếu ngươi thua, chuyện việc Thái tử bị hạ độc, ngươi phải đứng ra cho ta, bất kể ngươi dùng biện pháp gì, để ta thoát tội."

"Mặc Nhiên, ngươi đồ phế vật này, dựa vào đâu mà so với ta, hôm nay ngươi nói ra một câu này cũng đừng có hối hận." Vân Thiên Lạc lạnh lùng liếc nhìn nàng, hiện giờ hắn đã xác định, Mặc Nhiên thật sự đã thay đổi rất nhiều, không còn ngu xuẩn như trước kia nữa.

"Ta sẽ không hối hận. Ba tháng sau, chúng ta nhất định đấu một trận, ngươi có đồng ý không?" Hách Liên Mặc Nhiên hỏi lần nữa.

Tất cả mọi người ở đây đều hít sâu một hơi khí lạnh, phế vật ở Hộ quốc tướng quân phủ lại dám đưa ra lời khiêu chiến Lạc vương, thậm chí còn chỉ tên nói họ, tới lúc ấy cũng không thể lật lọng như Phượng Thế tử.

Người lên khán đài nhất định chỉ có Mặc Nhiên, không thể thay đổi người khác.

"Nếu ngươi đã khăng khăng muốn tìm chết như thế thì ta sẽ đồng ý. Nhiều người chứng kiến như vậy, đến lúc đó Nhiên Nhi ngươi cũng đừng hòng đổi ý." Sở dĩ hôm nay hắn chịu sỉ nhục như vậy, tất cả cũng đều xuất phát từ Hách Liên Mặc Nhiên.

Nếu Hách Liên Mặc Nhiên không biết sống chết khiêu chiến hắn, như vậy hắn nhất định phải khiến nàng biết cái gì gọi là sống không bằng chết.

Mặc Nhiên hùng hồn đáp: "Ngày này ba tháng sau, Hách Liên Mặc Nhiên ta đối chiến với Vân Thiên Lạc, tuyệt không đổi ý."

"Ba tháng sau, không gặp không về. Đến lúc đó nếu Lạc Vương thua, thỉnh ngươi thực hiện hứa hẹn." Chuyện nàng hạ độc chính là sự thật, nếu thật sự điều tra ra, nàng trốn không thoát.

Muốn hoàn toàn thoát tội, đương nhiên phải yêu cầu chủ mưu Vân Thiên Lạc phối hợp, bị Vân Thiên Lạc còn có Hoàng hậu hai mặt giáp công, nàng đã chịu đủ rồi, phải thoát thân ra mới được.

"Bổn vương tuyệt đối sẽ không thua, bằng một kẻ phế vật như ngươi mà ba tháng sau muốn đánh thắng ta, quả thực là người si nói mộng." Vân Thiên Lạc hếch mũi nhìn về phía Mặc Nhiên.

Lúc này một thanh âm mị hoặc truyền đến, "Hôm nay ngươi bại bởi ta, ba tháng sau ngươi nhất định sẽ bại bởi Nhiên Nhiên, ta cam đoan. Có một câu gọi là ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, hiện giờ thực lực ngươi mạnh hơn Nhiên Nhiên, không có nghĩa là ba tháng sau Nhiên Nhiên sẽ không vượt qua ngươi."

"Ha ha! Phượng Thế tử, ngươi đang kể chuyện cười sao? Ba tháng từ một phế vật không thể tu luyện trở thành Địa huyền, đây là chuyện không có khả năng." Vân Thiên Lạc cười nói.

Ba tháng tu luyện đến Địa huyền, toàn bộ đại lục cũng chưa nghe nói đến chuyện như vậy, trong lòng mọi người đều hiểu rõ, Mặc Nhiên phải thua không thể nghi ngờ.

"Người khác không làm được, nhưng Nhiên Nhiên nhà ta nhất định có thể làm được." Phượng Khuynh Ca kiên định nói.

Hôn ước giải trừ, đánh cược đã xong, Mặc Nhiên cũng không ở võ đường lâu.

Lúc này Hách Liên Bá Thiên hoảng hốt không thôi, kéo Hách Liên Mặc Nhiên lại hỏi: "Nhiên Nhiên, con nói thật sao?"

"Thời gian ba tháng, có phải hơi ngắn quá hay không?" Hắn tin tưởng thiên phú của cháu gái mình, nhưng ba tháng đạt đến Địa huyền, thật sự có chút mơ hồ.

Mặc Nhiên vừa đi vừa nói: "Gia gia người phải tin tưởng con. Con rất yêu quý tính mạng mình, tuyệt đối sẽ không lấy tính mạng và tôn nghiêm ra đùa giỡn." Bởi vì một khi nàng thua, tính mạng nàng sẽ bị Vân Thiên Lạc nắm giữ trong lòng bàn tay, tôn nghiêm sẽ bị chà đạp dưới chân, thế nên nàng tuyệt đối không thể thua.

Nàng làm như vậy bởi vì đã nắm chắc tuyệt đối, có lẽ ba tháng sau nàng không nhất định phải tu luyện đến Địa huyền, thuật ám sát và thuật đấu vật ở hiện đại của nàng cũng không phải chỉ để khoa chân múa tay, hơn nữa nàng còn có một đòn sát thủ cường đại.

Hách Liên Bá Thiên cười phá lên: "Ha ha! Nếu Nhiên Nhi đã nói như vậy thì ta còn gì để nói nữa. Như vậy gia gia liền chờ đến ba tháng sau, khiến cho bọn họ kinh ngạc rớt tròng mắt!"

Lúc này một hồng ảnh vọt lên: "Nhiên Nhiên, từ từ đã......"

Mặc Nhiên xoay người lại nhìn về phía hắn: "Sự việc hôm nay, ít nhiều cũng nhờ có ngươi giúp." Tuy thằng nhãi này phá phách, nhưng chuyện hôm nay hắn làm, thật sự đại khoái nhân tâm.

"Bất quá Vân Thiên Lạc hắn thiếu ta, ta sẽ tự mình đòi lại." Mặc Nhiên kiên định nói tiếp.

"Nhiên Nhiên, đó là chuyện đương nhiên rồi! Nhưng mà ta đã là người của nàng, nàng phải mau đưa ta về nhà chứ!" Phượng Khuynh Ca giống như đang cầu nhận nuôi sủng vật, đáng thương nhìn về phía Mặc Nhiên.

Mặc Nhiên còn chưa mở miệng, Hách Liên Bá Thiên đã giận dữ lên tiếng. "Tướng quân phủ ta không hầu hạ được tiểu tổ tông ngươi."

"Nhiên Nhi, chúng ta đi." Vì thế ông nhanh chóng đưa Hách Liên Mặc Nhiên rời đi, Phượng Khuynh Ca muốn đuổi theo cũng không kịp.

Sau khi hạ chiến thư với Vân Thiên, Hách Liên Mặc Nhiên đương nhiên càng bán mạng tu luyện, lúc này cửa sổ đang đóng chặt chợt mở tung ra, một thân ảnh màu trắng lặng lẽ đi đến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK