Nhưng cho dù thế nào nàng cũng phải lui hôn.
"Lấy quyền áp người, ngoại trừ cái này, ngươi không còn chiêu nào khác à?" Phượng Khuynh Ca hừ lạnh.
Mọi người chửi thầm trong lòng, toàn bộ kinh thành, lấy quyền áp người nhiều nhất chính là Phượng Thế tử ngươi, ngươi lại còn mặt mũi nói người khác.
"Nếu ngươi chết cũng không muốn buông tay thì chúng ta sẽ cạnh tranh công bằng. Ta sẽ cho ngươi biết, chỉ có Phượng Khuynh Ca ta mới xứng đôi với Nhiên Nhiên, Vân Thiên Lạc ngươi không xứng."
Vân Thiên Lạc nhíu mày, hỏi: "Cạnh tranh thế nào?" Hắn không tin phế vật tự cho mình là tốt này có chỗ nào so được với hắn.
"Chúng ta luận võ, thế nào?" Phượng Khuynh Ca nói.
Mọi người ngất xỉu, nhìn Phượng Khuynh Ca như nhìn kẻ ngốc, hắn một người Hoàng huyền nhất phẩm luận võ với Lạc Vương đã đột phá tới Địa huyền, đây rõ ràng là tìm ngược mà.
Mặc Nhiên cũng co giật khóe miệng, so dung mạo thì nghe còn được, hắn tuyệt đối sẽ thắng, nhưng mà luận võ...
Xem ra dựa vào tên ngốc không đáng tin này, chẳng thà để nàng tự nghĩ cách còn hơn.
"Luận võ?" Vân Thiên Lạc khinh miệt nhìn Phượng Khuynh Ca, xem ra phế vật này lại tới đùa giỡn, cũng không có bao nhiêu tâm ý với Mặc Nhiên.
Hắn ta cố ý tới tìm đánh, vậy hắn cũng không cần khách khí, nhiều năm như vậy bị phế vật này cưỡi trên đầu, hắn đã chịu đủ rồi.
"Luận võ, đương nhiên có thể, đến lúc đó nếu có làm Phượng Thế tử ngươi bị thương, còn thỉnh Phượng Thế tử thứ lỗi." Trong mắt Vân Thiên Lạc hiện lên một tia sáng lạnh.
Mặc Nhiên sửng sốt, thì ra Lạc Vương chẳng những muốn nàng chết, mà còn rất bất mãn với Phượng yêu nghiệt. Mặc Nhiên kéo Phượng Khuynh Ca, hỏi: "Phượng yêu nghiệt, ngươi đừng có mà phá nữa. Chẳng lẽ ngươi thật sự có khuynh hướng tự ngược à? Lại đi luận võ với hắn ta."
Phượng Khuynh Ca cười xinh đẹp. "Nhiên Nhiên thật tốt, Nhiên Nhiên đang lo lắng cho ta đấy ư? Yên tâm đi! Ta tuyệt đối sẽ không thua đâu."
"Nếu nàng hôn ta một cái thì ta sẽ càng thắng đẹp mắt đó nha!" Phượng Khuynh Ca đưa khuôn mặt xinh đẹp của hắn tới trước mặt Mặc Nhiên.
Mặc Nhiên nhìn nam nhân vô cùng yêu diễm trước mắt, nụ cười xán lạn, đôi con ngươi màu tím thanh triệt (trong suốt) vô cùng, tựa như lời hắn nói chính là sự thật.
Nhưng nếu hắn có thể đánh bại Vân Thiên Lạc, liệu trời có đổ mưa máu luôn hay không?
Mặc Nhiên quan sát hắn, chẳng lẽ hắn có át chủ bài, hay hắn là phế vật ngụy trang?
"Nhiên Nhiên, có phải vi phu rất đẹp hay không! Chờ đến lúc không có ai, ta cởi sạch cho nàng xem cũng không thành vấn đề nha!" Phượng Khuynh Ca lải nhải làm người ta suy nghĩ bậy bạ, nghe tới đây mọi người đều mặt đỏ tim đập.
Tên Phượng Thế tử này quả nhiên phóng đãng không kiềm chế được, ngay trước công chúng như vậy cũng nói được.
Sắc mặt Vân Thiên Lạc lúc này còn đen hơn cả đáy nồi. Hiện tại Mặc Nhiên vẫn là vị hôn thê trên danh nghĩa của hắn, vậy mà lại tình chàng ý thiếp với Phượng Khuynh Ca ngay trước mặt nhiều người như vậy, bảo hắn sao có thể nhịn!
Hắn lạnh lùng nói: "Phượng Thế tử, ngươi nói muốn luận võ, vậy khi nào thì bắt đầu? Ta không muốn lại nhìn thấy vị hôn thê của ta thân mật với nam nhân khác như thế đâu."
Phượng Khuynh Ca cười: "Lạc Vương cũng thật là, ta không biết một nam nhân lớn lên không đẹp bằng ta lại mơ ước Nhiên Nhiên của ta đấy."
"Mà luận võ ư? Đương nhiên là càng sớm càng tốt." Trong ngữ khí của Phượng Khuynh Ca cũng mang theo sự chờ mong. Tiếp theo còn nói thêm: "Ta nói trước, nếu ta thắng, phiền ngươi ấn dấu ngón tay cái lên hưu thư. Sau đó thực hiện chính xác theo nội dung đã ghi phía trên." Phượng Khuynh Ca giống như làm phép lấy ra hai tờ hưu thư.
Khóe miệng Mặc Nhiên lại co giật, rốt cuộc hắn đã chuẩn bị bao nhiêu bức hưu thư thế! Đúng là tên ghiền viết hưu thư mà!
"Như vậy nếu ta thắng, về sau ngươi không được xuất hiện trước mặt vị hôn thê của ta, còn phải lăn ra xa chỗ khác." Vân Thiên Lạc xụ mặt yêu cầu.
Phượng Khuynh Ca liếc về phía Lạc Vương, nói: "Vị hôn thê vị hôn thê, nghe thế ta thật sự rất không thoải mái."
Hắn gấp rút bảo: "Chúng ta lập tức quyết đấu một trận thắng bại đi! Bây giờ đến võ đường ở kinh thành, ngươi cảm thấy thế nào?"
"Ta cũng đang có ý này." Vân Thiên Lạc gật đầu đáp.
Nói xong Phượng Khuynh Ca liền kéo Mặc Nhiên, nói: "Nhiên Nhiên, nàng nhất định phải cỗ vũ cho ta đấy nhé!"
Vân Thiên Lạc thật sự muốn băm vằm cái tay đang kéo Mặc Nhiên của Phượng Khuynh Ca, bất quá lại không hành động, cứ để cho hắn dây dưa một chút thời gian cuối cùng đi!
Lạc Vương Vân Thiên Lạc cùng Phượng Thế tử Phượng Khuynh Ca, hai người đều là nhân vật nổi danh ở Nam Vân Quốc, một người là đệ nhất phế vật, một người là đệ nhất thiên tài, mà hai nhân vật như vậy lại muốn luận võ ở võ đường.
Hơn nữa còn là vì tranh một nữ nhân, vị hôn thê của Lạc Vương, Nam Vân Quốc đệ nhất xấu nữ Hách Liên Mặc Nhiên.
Sau khi tin tức chấn động như thế truyền ra, toàn bộ võ đường liền trở thành biển người tấp nập.
Nếu là vì tranh tình cảm của đệ nhất mỹ nữ thì còn có thể hiểu, nhưng đây lại đi tranh đệ nhất xấu nữ, thật sự là quá kỳ quái!
Hách Liên Mặc Nhiên là người nào, kinh thành không ai không biết, đại tiểu thư Hách Liên tướng quân phủ, đính hôn với Lạc Vương từ trong bụng mẹ, nhưng vừa sinh ra đã xấu đến nỗi dọa cho bà mụ hôn mê, lớn lên như ác quỷ, hơn nữa lại không thể tu luyện huyền lực, phế vật vô cùng, tính cách yếu đuối, là một cái bao cỏ.
Lúc này võ đài cao cấp nhất võ đường đã hoàn toàn chuẩn bị xong, chính là vì để cho hai vị kia luận võ!
Mỗi lần võ đường luận võ đều sẽ có đặt cược, nhưng lúc này đây căn bản là không thể đánh cược được, bởi vì có cược mọi người cũng sẽ mua Lạc Vương thắng hết!
(*) Để mình giải thích một chút đoạn này. Khi đặt cược thì cả hai bên đều phải có người đặt mới tiến hành cược được. Ở đây mọi người đều mua hết cho Lạc Vương thắng, không ai đặt cho Phượng Khuynh Ca nên không thể bắt đầu được.
Nhưng mà lúc này Phượng Khuynh Ca lại nói: "Hôm nay sao lại không có đặt cược?" Hiển nhiên hắn là khách quen nơi này.
"Nếu không có ai đặt cược, vậy ta tự mua cho ta một vạn lượng hoàng kim, cược ta thắng." Phượng Khuynh Ca cực kỳ hào khí lên tiếng.
Mặc Nhiên đứng cạnh hắn nhíu mày, cái này không phải đơn giản chỉ có tiền là được! Có tiền cũng không thể lãng phí như vậy.
Hay là hắn thật sự cho rằng hắn có thể thắng? Mặc Nhiên càng nhìn Phượng Khuynh Ca càng cảm thấy không thấu, nếu trước kia mọi thứ đều là hắn ngụy trang, vậy hắn thật sự là một người rất đáng sợ.
Đùa giỡn toàn bộ người trong thiên hạ trong lòng bàn tay, hai mươi năm không nhìn thấy gương mặt thật của hắn, có thể không đáng sợ sao?
Thấy Phượng Khuynh Ca ra tay, Vân Thiên Lạc cũng không cam lòng nói: "Ta cũng mua cho mình một vạn lượng hoàng kim." Hắn nhất định có thể thắng.
Có hai người mở đầu, kế tiếp võ đường rất nhiều người đều sôi nổi đặt cược, bất quá đều là mua Lạc Vương thắng.
Phượng Khuynh Ca bồi suất rất cao, nhưng lại không có bất kỳ kẻ nào động tâm.
Mặc Nhiên hỏi Hách Liên Bá Thiên bên cạnh: "Gia gia, trên người của người mang theo bao nhiêu bạc?"
"Một vạn lượng ngân phiếu, làm sao vậy? Hay là con cũng muốn?" Hách Liên lão gia tử hơi sửng sốt.
Mặc Nhiên gật đầu, Hách Liên lão gia tử rất sảng khoái đưa tiền cho Mặc Nhiên, nhưng điều khiến Hách Liên Bá Thiên kinh ngạc rớt cả răng hàm chính là, Mặc Nhiên thế nhưng mua Phượng Khuynh Ca thắng!
"Nhiên Nhiên, con......"
Mọi người đều nhìn về phía Mặc Nhiên như nhìn đứa ngốc, thật đúng là ngại tiền nhiều quá lại đi mua Phượng Thế tử thắng, nếu Phượng Thế tử có thể thắng thì chính là mặt trời mọc đằng tây.
Vân Thiên Lạc nhìn, cắn chặt răng, quả nhiên quan hệ giữa hai người bọn họ không bình thường, Hách Liên Mặc Nhiên cái xuẩn nữ nhân này, sao hắn có thể không thắng Phượng Khuynh Ca được, hắn nhất định sẽ khiến nàng tiếc đứt ruột.
Lúc này, trận đấu bắt đầu, hai nam tử dung mạo xuất sắc đứng luận võ trên khán đài...