"Ha ha! Cháu gái của Hách Liên Bá Thiên ta chính là thiên tài!" Hách Liên Bá Thiên cười vang.
Mặc Nhiên lại lấy mấy bình đan dược ra, dặn dò: "Gia gia bí mật đưa thứ này đến Phượng Vương phủ giao cho Phượng Khuynh Ca, con nhận dược liệu của hắn, đương nhiên không thể lấy không."
Sau khi chuẩn bị đủ đan dược cùng độc dược, Mặc Nhiên nói với Hách Liên lão tướng quân rằng nàng muốn ra ngoài, khu rừng Nam Đoan, nàng nên tới đó một chuyến.
May mà gia gia không hỏi nàng đi đâu, Hách Liên Mặc Nhiên thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Rạng sáng, nàng bôi bôi trát trát lên mặt mình một chút, rất nhanh ấn ký màu đỏ trên mặt đã bị xóa đi, mà ngũ quan nàng cũng hơi thay đổi.
Độ nổi tiếng của khuôn mặt mình thật sự quá mạnh, nàng dám cam đoan nàng vừa bước khỏi Hách Liên tướng quân phủ liền sẽ trở thành một bia ngắm sống, cho dù là Vân Thiên Lạc hay Hoàng hậu, hoặc là đám người trong phủ, còn có người Kim gia cũng sẽ tới tìm nàng gây rối.
Cho nên nàng thay đổi dung mạo để không ai có thể nhận ra nàng.
Mặc Nhiên một mình đi đến khu rừng Nam Đoan.
Khu rừng đó có không ít ma thú, từ trước đến nay là nơi lính đánh thuê tụ tập và chỗ cho con em quý tộc rèn luyện. Lúc này, một thân ảnh màu đen lướt xuyên qua giữa đám ma thú, thân ảnh vừa phất tay liền có ma thú ngã xuống.
Bên trong khu rừng ngoại trừ có ma thú ở phía ngoài thì còn có huyền thú mạnh hơn, nhưng thánh thú trong truyền thuyết thì lại không tồn tại ở tiểu địa phương này. Mà mỗi loại ma thú được chia từ nhất đến thất cấp.
Hách Liên Mặc Nhiên thấp giọng lẩm bẩm. "Vài con ma thú cũng không thể gây nguy hiểm cho ta được."
Mấy ngày nay nàng không ngừng chiến đấu cùng ma thú, thực lực đã nhanh chóng tăng lên tới Hoàng huyền ngũ phẩm, nhưng vẫn chưa đủ, tốc độ của nàng cần phải nhanh hơn một chút nữa.
Mặc Nhiên rời đi, để lại đầy thi thể ma thú dưới đất, làm đám lính đánh thuê tiến vào đều khiếp sợ.
"Chuyện này rốt cuộc là thế nào?"
"Chẳng lẽ có cao thủ tiến vào?"
Cho dù là một tiểu đội bọn họ cũng không thể lập tức thu thập nhiều ma thú như vậy.
Tuy rằng cấp bậc của ma thú cấp hai tương đối thấp, nhưng mớ da lông và xương cốt đó có thể đem bán lấy tiền.
"Mấy thứ này cao thủ sẽ không để ý, chúng ta phát tài rồi!" Những người này vui vẻ đi nhặt đám thi thể ma thú đó.
Mặc Nhiên trực tiếp giết đến khu vực ma thú cấp ba, vừa giết ma thú nâng cao thực lực của mình, vừa đi hái thuốc, hơn nữa dược liệu trong rừng cũng không ít.
Lúc này hai mắt Mặc Nhiên sáng ngời, đột nhiên phát hiện một đóa hoa nhỏ màu tím nhạt, đây đúng là tử lăng hoa 一 một loại dược liệu quý hiếm.
Đang lúc Mặc Nhiên muốn tới hái hoa thì đột nhiên một thanh âm vang lên. "Ngươi không được động vào đóa hoa tử lăng này, nó là của ta!"
Mặc Nhiên nhìn về phía thiếu nữ trước mắt, một thân váy áo màu xanh non, trông cũng xinh đẹp vô cùng, chỉ là quá mức kiêu ngạo.
"Thứ này ta đã nhìn trúng rồi, dựa vào đâu mà cho ngươi." Mặc Nhiên nhàn nhạt nói, muốn đoạt đồ từ trong tay nàng, đừng nói cửa chính, cho dù là cửa sổ cũng không có.
"Ngươi có biết ta là ai không mà dám đoạt đồ với ta? Đúng là không biết sống chết." Nữ tử áo lục hừ lạnh.
"Bây giờ ngươi rời đi, ta không so đo với ngươi." Mặc Nhiên nhìn về phía nữ tử này, thực lực không cao, Hoàng huyền ngũ phẩm, nhưng những thị vệ phía sau nàng ta lại đều là Địa huyền.
Thân phận nữ tử này không bình thường!
Mặc Nhiên nhàn nhạt nói: "Được."
"Ta nhường cho ngươi." Mặc Nhiên lui ra sau vài bước, nữ tử áo lục kia vui vẻ đến chỗ tử lăng hoa, nhưng đúng lúc nàng ta muốn hái tử lăng, đột nhiên dưới mặt đất vụt ra một con chuột có kích cỡ như ma thú vung móng vuốt bén nhọn về phía nàng ta.
"A ───" Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, tay nàng ta xuất hiện mấy vết cào có thể thấy được cả xương, máu tươi thi nhau trào ra.
Ngay lúc này một thân ảnh màu đen chợt lóe, Mặc Nhiên đã cầm tử lăng hoa trong tay, cười nói: "Xem ra cho dù ta nhường ngươi, ngươi cũng không có năng lực để lấy, vậy ta nên cầm đi thôi."
"Dược...... Dược......" Áo lục nữ tử hét lên, sau đó hạ lệnh cho những người kia. "Ăn tươi nuốt sống con chuột kia cho ta, còn có nữ nhân đáng ghét đó, ta muốn nàng ta sống không bằng chết."
Đương nhiên Mặc Nhiên nhận ra có hai cao thủ Địa huyền đang đuổi giết nàng, cấp bậc cách biệt quá lớn, nếu nàng bị đuổi theo, như vậy chỉ có một đường chết.
Mặc Nhiên điên cuồng chạy vội, suy nghĩ xem rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể trốn thoát thì đột nhiên, nàng nhìn thấy phía trước có một nam tử áo lam, hắn một mình đi vào khu rừng này, thực lực ắt hẳn cũng không tồi, trong mắt nàng lóe lên một tia sáng giảo hoạt, nhào tới nói: "Đại ca, cứu mạng ────"
Mặc Hiên xoay người lại thì thấy một hắc y thiếu nữ vọt tới, một tiếng "đại ca" gợi lên sự uy hiếp trong lòng hắn, hắn lắc mình một cái liền chắn trước mặt hai cao thủ Địa huyền.
"Đường đường là hai cao thủ Địa huyền mà lại đi đuổi giết một tiểu nha đầu, các ngươi cũng quá không có phong phạm cao thủ rồi!" Mặc Hiên lạnh mặt nói.
"Tiểu nha đầu này đoạt đồ của công chúa bọn ta, lại còn làm công chúa bọn ta bị thương, ta nhất định phải bắt nàng ta về phục mệnh, nếu công tử không có quan hệ gì với tiểu nha đầu này thì xin đừng xen vào việc người khác, miễn cho rước hoạ vào thân."
Ánh mắt Mặc Nhiên tối sầm. Công chúa, đó không phải muội muội Vân Thiên Lạc sao, nàng đúng là trời sinh khắc với hoàng thất mà!
Vừa xuyên không đã bị người hoàng thất kêu đánh kêu giết nhốt vào thiên lao, vào rừng rèn luyện thì lại kết thù cùng công chúa.
"Ai nói ta không có quan hệ gì với nàng, nàng là muội muội ta!" Mặc Hiên bộc phát khí thế khiến cho đám người kia ngẩn người, khí thế như vậy, ít nhất cũng là Địa huyền tam phẩm.
Mà hai người bọn họ tuyệt đối không phải đối thủ của hắn, bọn họ thầm cân nhắc một chút, cuối cùng lựa chọn dời lại chuyện phục mệnh công chúa.
Nhìn địch nhân đi khuất, Mặc Nhiên thở phào nhẹ nhõm một hơi, nàng nhìn người nam nhân trước mặt, một bộ lam y, thanh lãnh vô cùng, ngay lúc Mặc Nhiên nhìn đến khuôn mặt hắn, trong mắt nàng hiện lên một tia kinh diễm.
Khuôn mặt này pha lẫn giữa anh tuấn và mĩ lệ, không quá nữ khí cũng không quá cương ngạnh, tóc dài như mực bị gió thổi bay, môi hồng, mũi cao thẳng, mi cong cong mang theo sự nhuệ khí, mà trong cái nhu hòa hoàn mỹ ấy còn có cả sự anh khí không ai có thể bỏ qua, dưới hàng lông mi dài mà đậm là cặp mắt đen láy thanh lãnh, hắn trông như quý công tử đi ra từ một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ vậy.
Chẳng qua khuôn mặt này, nàng có cảm giác đã gặp ở đâu đó thì phải?
Bất quá vẫn trầm giọng nói: "Hôm nay đa tạ công tử cứu giúp, ta còn có việc, cáo từ trước."
Mà nam nhân phía sau nàng lại xụ mặt lên tiếng: "Tiểu nha đầu, ngươi lợi dụng ta xong rồi muốn đi, chẳng lẽ chỉ cần cảm tạ là đủ sao!"
Toàn thân nam tử phát ra từng cơn lạnh lẽo, Mặc Nhiên xoay người lại hỏi: "Vậy ngươi muốn thế nào?"
"Khu rừng này rất nguy hiểm, lúc này họ bỏ qua cho ngươi không có nghĩa là sau này gặp lại họ vẫn tiếp tục bỏ qua, hơn nữa tới lúc đó ngươi cũng sẽ không may mắn gặp được ta như vậy. Cho nên trước khi ta rời khỏi đây, ngươi phải đi theo ta."
Mặc Nhiên thầm bật cười, người nam nhân này thoạt nhìn lạnh lùng vô cùng, nhưng kỳ thật hắn lại thuộc tuýp người ngoài lạnh trong nóng, lo lắng cho nàng nhưng không nói thẳng ra.
Nàng hơi nhướng mày: "Nếu ta nói không thì sao?"