“Bội Thi!” Nhược Thủy hô một tiếng, đỏ mặt chạy ra khỏi phòng bếp.
Ưng Trường không thấy bà xã mình chạy mất, trợn mắt nhìn Đàm Bội Thi, sau đó vội vàng chạy theo.
Trong nháy mắt, phòng bếp chỉ còn lại một mình Đàm Bội Thi. Nhún nhún vai, xấu xa cười. Hừ, ai bảo đội trường hại cô tối qua bị Phó Bồi Cương dọn dẹp thảm như vậy, thù này không báo không phải quân tử!
Nhược Thủy đang muốn đóng cửa phòng, bị Ưng Trường không đuổi kịp vươn tay chống được.
Ưng Trường không lắc mình đi vào, tiện tay đóng cửa lại. Ôm người con gái đã chạy đến trước cửa sổ vào ngực, hít thật sâu hương thơm trên người cô. Cái cảm giác muốn ôm cô về nhà, lúc nào cũng có thể ôm cô càng bộc phát mãnh liệt.
“Nhược Thủy, anh muốn ngày mai sẽ trở về làm giấy đăng ký kết hôn.”
Hạnh Nhược Thủy sửng sốt, đợi hiểu được ý tứ của anh, lại cảm thấy hốt hoảng trong lòng, “Này…”
Ưng Trường không xoay người cô lại, nâng khuôn mặt cô lên, nhìn thật sâu vào cô, “Nhược Thủy, em không muốn gả cho anh sao?”
Hạnh Nhược Thủy nhìn đôi mắt đen như mực tĩnh lặng của anh, càng không dám nhìn thẳng vào. Rũ mí mắt xuống, muốn giải thích, rồi lại không biết phải nói thế nào cho anh hiểu. Trong lòng cô vẫn luôn tin tưởng anh có thể mang lại hạnh phúc cho mình, nhưng thật sự vẫn rất hốt hoảng.
Cô nhớ lại lúc Thương Duy Ngã cầu hôn cô, cô cũng tim đập thình thịch toàn tâm toàn ý tin tưởng. nhưng kết quả thì sao?
Mặc dù Ưng Trường không khác Thương Duy Ngã, nhưng cô vẫn sợ, một nỗi sợ không thể nói thành lời.
Theo bản năng, thân thể cô liền run lên.
Ưng Trường không nhìn thấy sự sợ hãi của cô, vội vàng ôm cô thật chặt, “Nhược Thủy, đừng sợ. Nếu em không muốn kết hôn nhanh như vậy, vậy chúng ta bây giờ không kết hôn. Đừng sợ…”
Hạnh Nhược Thủy chậm rãi vươn đôi tay, ôm lấy hông anh. Khuôn mặt chôn ở trong ngực anh, hô hấp trên người anh như tản phát ra hơi thở của ánh mặt trời. Dần dần, nỗi sợ từ từ biến mất, cô buông lỏng thân thể tựa hẳn vào anh.
Ưng Trường không vuốt ve từng sợi tóc dài của cô, cằm đặt tại đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng cọ. Nắm giữ cả thân thể mảnh mai của cô trong người, trong lòng thương cảm.
Hồi lâu sau, Ưng Trường không mới nhẹ nhàng đẩy cô ra, nâng gương mặt của cô lên nhìn thật sâu, “Nhược Thủy, vậy trước mắt chúng ta không nói đến chuyện kết hôn. Vậy sẽ để cho chúng ta bắt đầu yêu, hưởng thụ cảm giác yêu thương, có được không?”
Đối mặt với đôi mắt lấp lánh có hồn của anh, Hạnh Nhược Thủy ngượng ngùng suy nghĩ còn có ý định trốn tránh, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu cười.
“Vậy hôm nay anh dẫn em ra ngoài dạo, xem như là lần hẹn hò đầu tiên.” Ưng Trường không nắm gò má mềm mại của cô.
Hạnh Nhược Thủy đỏ mặt, không dám nhìn vào mắt anh, “Đi đâu?”
người nam chau mày, có chút tư vị xấu xa nhưng lại rất chân thành, “em muốn đi đâu? Đàn ông Ưng gia bọn anh rất thương vợ, luôn luôn theo ý vợ, nên em quyết định đi.”
Hạnh Nhược Thủy nhất đời đỏ mặt, đẩy anh ra, quay lưng đi, “ anh nói bậy cái gì đấy.”
Ưng Trường không ôm chặt cô lần nữa, “ anh nói thật, về sau em có thể tự mình kiểm chứng. Nếu còn chưa tin, có cơ hội em hỏi mẹ anh thì biết.”
“Còn nói nữa, em sẽ không thèm để ý anh.”
“Được, anh không nói nữa. Vậy em quyết định đi đâu chưa?” Cô gái nhỏ này thật dễ xấu hổ đỏ mặt.
Hạnh Nhược Thủy lắc đầu, “em không biết rõ nơi này, cũng không biết phải đi đâu.”
“Vậy chúng ta cứ đi chầm chậm. Có thể đi dạo vòng quanh, sau đó ra công viên, dù sao cũng còn nhiều thời gian mà phải không?”
“Được.” Hạnh Nhược Thủy nụ cười nở rộ. Cô không thích sắp đặt, muốn hai người cứ tùy tiện đi như vậy, tiện trò chuyện.
Ưng Trường không bị nụ cười này lóa mắt, không nhịn được cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng xinh đẹp, càng hôn càng sâu.
“Cốc, cốc, cốc… Nhược Thủy, đội trưởng, ra ăn điểm tâm!”
Đàm Bội Thi vừa gọi, vừa gõ cửa càng to.
Khi Nhược Thủy đẩy anh ra thì Ưng Trường không rất rất muốn xông ra đánh Đàm Bội Thi một trận, nếu đó không phải là phụ nữ.
Kéo Nhược Thủy về phía cửa, hung hăng gặm một cái, miễn cưỡng kiềm nén vây khốn mãnh thú trong lòng.