• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiều thứ bảy, Hạnh Nhược Thủy nhận được điện thoại của Đường Việt.

Trong điện thoại, âm thanh của Đường Việt khàn khàn, nói chuyện không có hơi sức. hắn nói hắn nóng sốt rồi, Ấm Đinh Các lại vừa gặp dịp nghỉ lễ, nhân viên đều không có ở đây, cho nên chỉ có thể tìm nàng.

Dù sao cũng là bạn bè, Hạnh Nhược Thủy không thể không để ý tới. Vì vậy gọi điện thoại kêu Đao Ba lái xe tới, đi một chuyến tới Ấm Đinh Các.

Đao Ba chính là nam nhân trên mặt có một vết sẹo lớn dữ tợn. Trầm mặc ít nói, mặt không chút thay đổi còn có một vết sẹo dọa người, nhìn vào không khỏi làm người ta sợ hãi. nhưng chuyện này nhìn riết cũng quen, Nhược Thủy đã không còn sợ hắn. 

Lúc lái xe đi được nửa đường, đột nhiên có xe từ bên cạnh nhô ra cản đường họ, hơn nữa còn có những chiếc xe khác.

Đao Ba không biết là bởi vì tính tình trầm ổn, hay là bởi vì thấy nhiều chuyện tương tự, nên sau khi trấn an Hạnh Nhược Thủy, liền lấy điện thoại gọi cho Hiên Viên Kỳ, giọng nói không thấy lộ vẻ bối rối.

Hạnh Nhược Thủy mới đầu quả thật bị sợ hết hồn, nhưng rất nhanh phục hồi lại tinh thần, nhưng không đợi nàng lấy điện thoại di động ra, Đao Ba liền tăng tốc lái xe về phía trước, tốc độ nhanh làm nàng không thấy rõ ngoại cảnh bên ngoài.

Rốt cuộc cũng gọi được điện thoại, báo tên đường, Hiên Viên Kỳ bảo nàng đừng hoảng hốt, cứ nghe theo Đao Ba.

Sau khi nàng cúp máy được vài giây, xe của bọn họ đột nhiên dừng lại, mà theo quán tính Hạnh Nhược Thủy xém té về phía trước.

Xe không phải do Đao Ba dừng lại mà bị buộc phải thắng gấp. Xe bọn họ bị trước sau phải trái bao vây chặt chẽ, một giọt nước cũng không lọt được.

Đao Ba quay đầu lại, nhìn Hạnh Nhược Thủy một cái, phân phó nói: “Khóa cửa.”

Thấy Hạnh Nhược Thủy sắc mặt trắng xanh, hắn ngừng lại, đoạn nói tiếp. “Cửa kính là chống đạn, cho dù dùng côn sắt đánh, vẫn có thể chống đỡ được một lúc.”

Hạnh Nhược Thủy có chút sững sờ, không biết làm sao nói tiếp được.

Đao Ba nhìn thấy bộ dáng này, thở dài, nói rõ ràng hơn một chút. “Chỉ cần chờ lão đại phái người tới đây, chúng ta lại vô sự rồi.”

Thì ra là muốn trì hoãn thời gian chờ Hiên Viên Kỳ phái người tới đây. Hạnh Nhược Thủy núp ở chỗ ngồi, lần đầu tiên đối mặt với tình hình súng bắn đạn rơi như mưa. nàng đột nhiên nghĩ, Trường không nhất định thường đối mặt với chuyện như vậy, hắn sẽ làm sao…

Đao Ba cũng không để ý tới nàng, chỉ là cảnh giác nhìn bên ngoài. Từ mấy chiếc xe xuống hơn mười người, mọi người cầm trong tay công cụ, nảy sinh ác độc nện lên cửa sổ. không tới một khắc đồng hồ, thủy tinh đã có vết nứt.

Hạnh Nhược Thủy nhìn về phía Đao Ba.

Đao Ba vẫn giữ bộ dáng và vẻ mặt trầm ổn như cũ, không nói lời nào, giống như trời sập xuống, mặt hắn cũng không chút thay đổi.

“Lại gọi điện thoại cho lão đại.” Thấy tình hình bên ngoài có vẻ không ổn, Đao Ba quay đầu lại nhìn nàng.

Hạnh Nhược Thủy a a hai tiếng, lấy điện thoại di động ra ấn dãy số, còn không chờ được điện thoại tiếp thông, cửa kính phía trước đã bị đập vỡ, rất nhanh cửa xe bị mở ra.

Hạnh Nhược Thủy bị bắt ra ngoài, chỉ cảm thấy có vật gì đó áp lên mặt nàng, lát sau liền ngất đi.

………

Lúc Hạnh Nhược Thủy tỉnh lại, phát hiện mình nằm trên giường, trong một gian phòng xa lạ. Nhìn sắc trời, đã là ban đêm. Xoa mi tâm chậm rãi ngồi dậy, quan sát hoàn cảnh xung quanh.

“Tỉnh rồi sao.”

Thanh âm đột nhiên vang lên, dọa Hạnh Nhược Thủy giật mình. Ngay sau đó, nàng liền biết đối phương là người nào. “Thương Duy Ngã!”

Thương Duy Ngã nghe được tiếng cắn răng nghiến lợi gọi tên mình, cúi đầu cười lên. Đầu ngón tay cầm điếu thuốc, chậm rãi bước đến bên giường. “Bảo bối, có phải anh nên vui mừng hay không, em chỉ nghe tiếng cũng biết là anh.”

Hạnh Nhược Thủy hừ một tiếng, không để ý tới hắn, vén chăn lên nhảy xuống giường Cũng may, y phục trên người vẫn còn. Chạy đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, phát hiện bốn phía đều là núi, hiển nhiên đây là ngoại ô. “Đây là nơi nào?”

“Đây không phải là nơi chúng ta sẽ ở, em không cần phải biết.” Thương Duy Ngã chậm rãi đi tới phía sau nàng, tay khoác lên đầu vai nàng.

Hạnh Nhược Thủy vuốt ve tay của hắn, thân thể chợt lóe, kéo ra hai bước giãn cự ly. Đã gặp mặt hắn lần trước, lúc này nàng không có vẻ thất kinh như trước. “ ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”

Thương Duy Ngã chau chau mày, cười như không, câu khóe miệng. “ anh nói rồi, em cả đời đều phải ở bên cạnh anh. Đây chính là điều anh muốn.”

“ không thể nào!” Hạnh Nhược Thủy lớn tiếng phản bác. Trường không cùng Hiên Viên Kỳ nhất định sẽ đến cứu nàng!

“Tôi biết rõ, Ưng Trường không nhất định sẽ tới cứu em. nhưng là, hắn có thể cứu em được một lần, không thể cứu em được lần hai. Đến lúc đó, bản thân hắn cũng khó bảo toàn.”

Tâm Hạnh Nhược Thủy trầm xuống, la hét hỏi: “Lời này của ngươi là có ý gì?”

Thương Duy Ngã chậm rãi đốt một điếu thuốc, ngưng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ để lại cho nàng bóng lưng cùng cảm giác áp bức cực mạnh. “ hắn là quân nhân, quân nhân sợ nhất là cái gì. em biết không?” hắn quay đầu lại, nhàn nhạt nhìn nàng.

Hạnh Nhược Thủy nhìn hắn, không nói lời nào.

“Vấn đề tác phong! hắn vì nữ nhân xông vào sở cảnh sát, tối nay hắn còn có thể xông đến địa bàn của ta, nếu như những chuyện này để cho thượng cấp của hắn biết, em đoán sẽ như thế nào? Cha của hắn là Thượng tướng, sẽ cho phép hắn vì một nữ nhân mà hủy hoại tương lai hay sao? hắn lại dám vì một nữ nhân đã từng ly dị như em, mà buông tha tiền đồ của mình sao? Nhược Thủy, em chính là ngây thơ như vậy.”

hắn nhàn nhạt buông xuống kết luận.

Hạnh Nhược Thủy như bị đạp trúng lôi kích, lập tức ngây người. Lời của Thương Duy Ngã, đã chạm đến tử thương của nàng.

“Nếu như anh cứ tiếp tục bồi thêm vào, em đoán thử xem như thế nào? Nhược Thủy, Ưng Trường không đúng là một nhân tài, hơn nữa lai lịch còn rất lớn. nhưng lai lịch của hắn, hoàn toàn chính là điểm yếu chí mạng nhất. Mà anh hôm nay đem em trở lại, cũng không nghĩ sẽ trực tiếp dẫn em về thành phố A. anh cũng chỉ là tự đào cho Ưng Trường không một cái hố, sau đó thu thập chứng cứ hắn có vấn đề về tác phong, kỷ luật, nộp cho đơn vị của hắn. Đến lúc đó, mặc kệ hắn có buông tha em hay không, hắn vẫn chỉ là người có hai bàn tay trắng, em cũng sẽ trở lại bên cạnh anh.”

Hạnh Nhược Thủy lảo đảo lui về phía sau, nhìn ánh mắt của hắn giống như nhìn ma quỷ.

Thương Duy Ngã chậm rãi tiến tới gần, đột nhiên nắm lấy cằm nàng, ép nàng ngẩn đầu nhìn thẳng vào mắt hắn. Mặt chậm rãi lại gần, cơ hồ muốn dán môi vào nàng. “ anh nói rồi, cả đời này em chỉ có thể ở bên cạnh anh, đừng mong chạy trốn.”

Dứt lời, hắn nhẹ nhàng hôn lên đôi môi nàng, nhưng không hề xâm nhập thưởng thức liền buông lỏng tay. Canh chừng ánh mắt nàng, tựa như nhìn con mồi đã xập bẩy trong tay hắn, biết rõ tùy thời sẽ bị lột da ăn hết vẫn còn phí công giãy dụa!

Hạnh Nhược Thủy vội vàng lui về phía sau hai bước, loạn xạ chùi môi.

“ ngươi, ngươi đừng nghĩ đến chuyện làm ta sợ, ta sẽ không tin ngươi! Trường không sẽ không buông tha ta, hắn sẽ không! Quân đội cũng không phải là nơi ngươi muốn làm gì thì làm! Chúng ta đã ly hôn, hắn cứu nữ nhân của mình có gì không đúng! Cái này cũng giống như hắn cứu con tin một dạng, căn bản không ảnh hưởng gì đến vấn đề tác phong!”

“ không tệ a, cũng biết làm nhiệm vụ cứu con tin rồi. Xem ra, Ưng Trường không đối với em ảnh hưởng cũng rất sâu a.” hắn có chút độc ác nói những lời này.

Một giây kế tiếp, hắn lại nhướng mày, cười như không hỏi: “ nhưng là, người nào nói cho em biết chúng ta đã ly hôn?”

Hạnh Nhược Thủy toàn thân chấn động, ngạc nhiên nhìn chằm chằm hắn. “Lời của ngươi là có ý gì?”

nàng nhớ rõ ràng, bọn họ đã cùng nhau ký giấy thỏa thuận ly hôn! Chẳng lẽ… 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK